Phút chốc, không gian vui tươi đột nhiên đông cứng lại, tựa như một cơn gió lạnh thổi qua, hoá băng vạn vật trở thành băng đá.
Nụ hôn của Lam Nghi dành cho Kính Hàm rất đơn thuần, chỉ là môi chạm môi, phớt qua rất nhẹ, tựa như gió thổi qua cánh hoa, vậy mà lại khiến cho có người lòng đùng đùng dậy sóng.
Kính Hàm không nhúc nhích nổi, dù chỉ là một cm cơ thể. Không phải vì anh không kịp phản ứng, mà anh đang dồn toàn lực để ngăn cho mình phản ứng!
Kính Hàm vốn dĩ là người học võ, hơn nữa còn vô cùng tinh thông võ thuật. Thông thường chỉ cần người khác tiến gần tới anh, nếu như muốn anh cũng dễ dàng một chiêu đánh cho hắn nằm liệt.
Nhưng người trước mặt là Lam Nghi, anh không thể làm cô bị thương.
Nên cứ đứng im như tượng, mặc im để cô môi chạm môi.
Lam Nghi cười tươi rất tươi, đôi mắt ánh lên sự hạnh phúc, nheo nheo nhìn Kính Hàm, dưới ánh nắng sáng bừng lên như hai viên ngọc.
_ Kính Hàm! Anh tới Lam Nghi rất vui!
Gương mặt của Kính Hàm đỏ như gấc chín. Đôi môi vẫn còn vương vị mềm mại cùng độ ẩm nữ tính của Lam Nghi. Bàn tay anh bị đôi tay nhỏ nhắn của cô giữ gọn lấy, như thể sợ nếu buông ra anh sẽ đi mất.
_ Lam Nghi....gặp em anh...cũng rất vui.
Kính Hàm ấp úng, ánh mắt cố gắng không đưa về phía Nhiếp Phong.
Cảm giác rõ ràng "vị trí đó" đang cực kì, cực kì căng thẳng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-cuong-tinh/2296148/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.