_ Từ lúc Lam Nghi bị như vậy, những việc cá nhân như tắm rửa của cô ấy đều có người giúp sao?
Lôi Triệt hỏi Nhiếp Phong bằng chất giọng nghiêm túc, đáng sợ tới mức khiến Nhiếp Phong cũng trở nên căng thẳng.
_ Phải! Bác sĩ trực tiếp điều trị cho em ấy nói rằng trong thời gian này tốt nhất là nên có người giúp em ấy tắm rửa, vì trí óc của em ấy chẳng khác gì một đứa trẻ, ở một mình trong những nơi dễ xảy ra tai nạn như phòng tắm có thể sẽ nguy hiểm! Người đều là của Royal! Sao vậy?
_ Tại sao cậu không tự mình làm?
Câu hỏi của Lôi Triệt khiến cho Nhiếp Phong câm bặt. Nét môi đẹp đẽ mà khắc nghiệt của hắn có chút run run, những đường gân xanh đột nhiên nổi lên đầy mu bàn tay đang siết chặt của hắn, và yết hầu trượt lên xuống một cách gấp gáp khi hắn nuốt khan trong cổ.
_ Xin lỗi, đáng lẽ ra mình không nên hỏi!
Lôi Triệt trầm giọng nói, dường như cũng hiểu ra điều gì đó. Nhiếp Phong lắc đầu, nụ cười héo hắt nở trên khoé môi run run, kèm theo một tiếng thở dài lặng lẽ
_ Không sao....Mình...sợ sẽ không kìm lòng được! Em ấy chẳng khác gì một đứa trẻ, nếu mình không kiềm chế được nữa, thì khác gì một con thú?
Thì có khác mình ngày xưa?
Câu trả lời của Nhiếp Phong khiến Lôi Triệt nặng lòng thở dài...
_ Vậy là từ lúc đó tới nay, cậu "nhịn" sao?
_ Cũng không dễ dàng gì! Nhưng mình vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-cuong-tinh/2296145/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.