_ Nhiếp tiên sinh! Nhiếp tiên sinh...!
_ NHIẾP TIÊN SINH!
Tiếng gọi giật của Kín Hàm khiến Nhiếp Phong giật nhảy mình. Chiếc bút bằng vàng khối được thiết kế riêng rơi khỏi tay, va chạm mạnh xuống mặt sàn gỗ phát ra tiếng động chói gắt.
_ Ngài không sao chứ?
Kính Hàm hỏi Nhiếp Phong, từ lúc bước vào thư phòng anh đã cảm thấy Nhiếp Phong có gì đó không ổn. Gương mặt tiều tuỵ thất thần đầy vẻ lơ đãng, dường như tâm trí của hắn đã không còn ở nơi hắn nữa...
Nhiếp Phong cau mày, nở nụ cười đôi chút gượng gạo. Hắn nhìn xấp tài liệu chất thành đống trước mặt, cố gắng đọc mà chẳng lọt nổi một chữ. Những con chữ nhảy múa trước mặt, lao xao như hình bóng mơ hồ của Lam Nghi trước mắt.
_ Nhiếp tiên sinh...có chuyện gì phải không ạ?
_ Xin lỗi cậu, Kính Hàm! Để khi khác tôi xem lại chỗ hồ sơ này được không?
_ Vâng! Vậy tôi sẽ trở về báo lại cho Lôi tiên sinh!
Kính Hàm tuy rằng lấy làm lạ nhưng anh cũng không tiện hỏi. Để cho Nhiếp Phong trở nên đờ đẫn như vậy, anh chắc chỉ có một nguyên nhân mà thôi...
****
Lam Nghi ngồi trên xích đu, gió thổi qua mái tóc xoăn sóng lộng lẫy và mê hoặc. Đôi mắt hunnhuts chất chứa và huyền diệu nhìn hun hút vào khu vườn xanh ngắt. Những bông hoa lan rung rinh trong gió, toả hương thơm tươi mát. Đôi môi nồng ấm mềm mại khẽ mở, ửng đỏ run run như nhớ về những rung động ngọt ngào ấy...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-cuong-tinh/1904884/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.