Tề Dụ Minh hiên ngang bế cô về phòng, xem sắc mặt của anh thì Ái biết mình chọc giận anh rồi. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại mọi thứ là do anh mà ra hết, sao lại đưa cái mặt hằm hằm đó ra nhìn cô thế kia. Cứ đi được đâu 5 bước là anh lại đưa mắt xuống nhìn cô một cái.
"Chú..." Cô gọi anh, nhưng anh một tiếng cũng không trả lời.
Cứ thế mà bế cô đến phòng, khi bước vào phòng liền đặt cô xuống, dù anh có giận cũng sẽ không làm cô đau đâu. Điều đó là đương nhiên. Anh lặng im không nói tiếng gì, từ từ tiếng dần đến ghế sofa mà ngồi xuống. Tiện tay châm 1 điếu thuốc đưa lên miên miệng hút. Khói thuốc vừa bóc lên, một màu trắng xoá xung quanh anh. Thứ khói ấy toả ra khắp phòng khiến cô không không quen mà ho sặc sụa.
"Khụ... Khụ.." Cô lấy tay bịch miệng ho ra vài tiếng.
Anh nghe thấy giựt mình tắt điếu thuốc đi, quên mất cô không chịu được khói thuốc. Anh đã chuẩn bị đứng dậy lại hỏi Ái có sao không, liền đứng khựng lại.Anh đang giận cô mà, không được mềm lòng. Thế là anh ngồi xuống.
"Không sao chứ?"
"Khụ..khụ em không sao hết..." Cô còn tưởng anh sẽ qua đây chứ ai dè lại ngồi đó hỏi. Xí.
Cô bèn bẽn lẽn mà xuống giường đến gần chỗ anh, lên tiếng mà hỏi.
"Chú lại giận em... nữa sao?"
"Giận? Em thừa biết mà còn hỏi? Tôi hỏi em trong nhà tôi biết bao nhiêu con người qua lại, mà em lại ăn mặc như thế bước ra ngoài. Hả?" Anh tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/572128/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.