Sao khi mọi người tảng đi hết, Tề Dụ Minh bước tới bên cô đỡ cô dậy.1
"Đừng dậy nào, em ngồi hoài ở đấy lạnh lắm" Anh đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi dậy.
Cô đưa tay cho anh để anh đỡ lên, sao khi đứng lên lại nhanh chóng mà rút tay ra sợ mọi người nhìn thấy. Nhưng anh nào chịu để cô rút ra dễ dàng như vậy, mà nắm chặt lấy tay cô kéo cô đi theo mình.
"Ngoan, đi theo tôi. Đừng nghịch." Cứ thế anh kéo cô đi tới một căn phòng, phòng này là phòng của giám đốc quản lý trung tâm.
Anh kéo cô vào trong rồi đóng cửa lại, bỏ lại anh trợ lý bơ vơ bên ngoài.
"Chú, chú làm gì vậy? Bỏ em ra đi, Như vậy không hay đâu."
"Không hay, chẳng lẻ em sợ mọi người nhìn thấy à?" Anh chất vấn cô.
"Chuyện này... không....ư"
Anh thật sự tức giận, không để cho cô nói câu nào liền hung hăng khoá chặt môi cô. Miệng bị anh tham lam mà mút chặt không chịu buông ra, còn hơn nữa anh cố tách hai cánh môi của cô, đưa lưỡi mình vào trong quấn chặt lấy lưỡi cô trêu đùa. Anh tham lam mút ngày một chặt, tất cả mật ngọt dưỡng khí trong cô bị anh lấy đi hết, không sót tý nào. Đến khi anh chịu buông ra, cơ thể cô cũng chẳng còn sức đứng vững, chỉ biết tựa vào người của anh.
"Chú... là...cái...đồ...xấu tính."Cô cố lắm mới có thể nói ra câu này.
"Sao? Tôi xấu tính à? Đúng tôi là kẻ như thế, vậy em nói đi vậy sao lúc nãy em không chống cự, đã thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/572119/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.