Sau hai hôm ở bệnh viện, thì sức khoẻ cô đã tốt lên nhiều rồi, nhờ có mẹ và bạn thân chăm sóc nên mới được thế đấy. Tuy sức khoẻ đã ổn nhưng tâm trạng lại không, nó cự khó chịu làm sao ấy thật là...
"Này, cậu làm gì mà ngồi thứ ra thế? Còn buồn vì chuyện đó à?"
"Ừm... cũng không hẳn chỉ một chút thôi. Mình không biết nữa...nhưng không thể nào quên được."
"Cậu đó đừng quan tâm nữa, cậu đó hãy quan tâm đến buổi lễ trao giải ở trường đi. Còn cách hai hôm nữa là đến rồi, cậu là học sinh xuất sắc có quá chừng phần thưởng nhận và nhiều việc vào hôm đấy, quên chuyện không vui đó đi mọi thứ đều qua rồi."
"Ừm mình sẽ quên sớm thôi mà."
"À mà mình hỏi người hôm đó cậu có biết hắn là ai không?"
"Không...mình không biết." Cô lắc đầu nói.
"Vậy còn đặc điểm, có gì đặc biệt không?"
"Đặc điểm sao... đôi mắt đôi mắt của người đàn ông có màu hổ phách và trên bắp tay trái hình như có xăm hình của một con hổ thì phải."
"Cậu còn nhớ được gì nữa không?"
"..." Cô im lặng lắc đầu.
Nhiêu đó thông tin thì quá ít ỏi rồi, nhưng cô nhát định sẽ tìm ra được tên khốn đó. Sẽ không để hắn yên đâu, bạn cô hiền chứ cô thì không.
"Cậu đó hay đi bôi thuốc trước một lúc đi, lát nữa mẹ cậu tới lại không tiện."
"Ừm... không bôi có được không? Mình không thích."
"Không bôi thì làm sao mà hết cậu đó đi nhanh lên đi."
Ái chả thể nói gì chỉ thở dài rồi cầm tip
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/262417/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.