"Ừ lần sau đừng nói nữa...nhớ cẩn thận." Anh xoa nhẹ máy tóc của cô, trên đó vẫn phản phất mùi thơm thoang thoảng của thảo dược rất dễ chịu.
"Được rồi...em sẽ không làm theo cảm tính nữa." Cô nhanh nhẹ trèo ra khỏi buồn tắm nhanh nhất có thể, lấy quần áo phi như bay ra bên ngoài bỏ lại Tề Dụ Minh trong bồn. Gương mặt nhỏ vừa tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài liền trắng bệch, cô nhanh nhẹn mặc áo thun bên dưới là chiếc váy còn mặc thêm chiếc áo len dày để chóng lạnh, theo cô người đàn ông cũng mặc đồ tươm tất đi ra ngoài, khi ấy đã không còn ai.
Lúc nãy nhân lúc người đàn ông chưa ra cô đã đi xuống dưới nhà ăn trước rồi. Lúc anh đi xuống cô đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn không chờ mà ăn trước, bản thân lấy đó làm chiến thắng gương mặt vô đối tự hào. Tề Dụ Minh không nói gì gương mặt cũng không biến đổi nhàn nhạt bước sang chổ ngồi, anh ngồi ăn cơm bình thường làm cô thấy lạ. Nếu thường ngày mà như vậy là anh đã nổi giận rồi sao hôm nay kì vậy...
"Nè anh hổng thấy giận khi em bỏ xuống trước hả? Anh nói gì đi chứ...cứ im ru vậy." Cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang từ tốn ăn không hề bị tác động bởi cô. Nói mãi mà anh không trả lời cô im lặng mà ngồi ăn hết phần ăn của mình, anh ăn xong để cô lại mà đi lên trước.
Cô tò mò chưa kịp ăn xong đã đi theo anh rồi, thấy anh vào phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/1982982/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.