Mộng Ái xấu hồ không dám he hé thêm âm thanh nào, căn phong tĩnh lặng như vậy bỗng duy chỉ có tiếng phun nhẹ của d*ch thủy thấm chảy ga giường. Hắn đạt được ý muốn liền không ngần ngại cấm thứ đó một lần nữa dứt khoát vào nơi ẩm ướt kia. Hắn đưa bàn tay thấm ướt mật dịch lên ngấm nghía, sau cùng cười đểu rồi bôi đống chất lỏng nay quanh đầu t* của vật nhỏ, hai nú* hồng bỗng bóng nhẫy lên như phủ đường trắng.
Hắn tranh thủ châm trọc.
"Vợ nhỏ...em ướt nhiều đến thế. Bên dưới nhìn giống một thác nước không ngừng chảy."
Bỉ ổi, những lời bỉ ổi xấu hổ này cô không muốn nghe thêm nữa. Ái đỏ gắt gao da mặt, làn da mỏng manh dễ ngượng này sắp bị mấy lời nói của Tề Dụ Minh cào cấu cho nứt thớ da ra rồi.Cô đưa bàn tay nhỏ cố đưa che miệng người đàn ông, không muốn hắn nói nữa.
"Hức..hức...!Anh đừng...!Đừng nói thế...ưn.."
Tề Dụ Minh chuyển tư thế, hắn ngồi hẳn xuống dựa vào thành giường, đặt Ái vào trong lòng mình, chống hai đùi cô sang hai bên, trước mặt hai người là chiếc gương lớn để Tề Dụ Minh đôi lúc thay đồ xong sẽ ngó qua ngắm nghía bản thân.
Vòng tay hắn rắn chắc ôm eo Mộng Ái đặt ngồi xuống, khoác một cánh tay cô vòng ra sau cổ mình để khuôn mặt hắn dí sát ngay một bầu ng*c, trước khi hành động còn kịp nói:
"Vợ nhỏ...!Em dễ kích t*nh xấu hổ vậy sao? Cái miệng em luôn từ chối mọi đặc ân của Tề Dụ Minh tôi...!Nhưng...!Cơ thể lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/1982972/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.