Đương nhiên, nếu như tính tình của hắn như thế này, vậy anh trai hắn nhất định càng kiêu ngạo.
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng yên lặng mà thêm vào câu này.
Nghe vậy, Cung Âu quay đầu nhìn về phía cô, Thời Tiểu Niệm đang nhìn hắn mỉm cười, từng đợt từng đợt mưa sao băng hiện ra trên bầu trời, sao băng óng ánh vẽ thành một cái đường vòng cung, ánh sáng tiến vào trong mắt của cô, đẹp đến rung động lòng người.
"Thời Tiểu Niệm." Hắn trầm thấp gọi tên nàng.
"Ừ"
"Sau này không cho phép hủy hẹn với tối." Cung Âu dừng ở trên người cô, trịnh trọng nói, trên gương mặt anh tuấn không có một tia đùa giỡn.
Thời Tiểu Niệm choáng váng.
Cung Âu nắm tay cô, thấp mâu nhìn về phía bàn tay cô, từng chữ từng chữ lộ ra sự bá đạo, "Sau này, tôi hẹn em, em đều phải đúng giờ đến, không cho phép trốn, không cho phép không xuất hiện”
"…"
Thời Tiểu Niệm hơi hé môi.
Hắn đây là muốn cô cam kết sao
Một cam kết vĩnh viễn không lỡ hẹn.
"Có nghe hay không" Cung Âu yên lặng nhìn vào trong mắt của cô, trên tay bỏ thêm lực, dùng sức mà nắm chặt tay cô, tiếp tục nói, "Có nghe hay không"
Thời Tiểu Niệm bị nắm đau, đau đớn thấm vào trong xương cốt, cô nhíu nhíu mày, ở trong ánh mắt lạnh lung nghiêm nghị của Cung Âu gật đầu, "Tôi biết rồi."
Cô không đáp ứng, Cung Âu chắc sẽ không buông tha cho cô.
"Lúc này mới nghe lời."
Vẻ căng thẳng nơi khóe miệng Cung Âu chậm rãi dãn ra, buông tay cô ra, nhẹ nhàng cầm nơi cổ tay bị nắm đau, đặc biệt ôn nhu.
"…"
Thời Tiểu Niệm thấp mâu nhìn tay mình, tay được buông lỏng. vết hằn do bị nắm hiện ra rõ ràng, điều này làm cho cô không nói được đối mình với Cung Âu có cảm giác gì.
Hắn đối với cô có khi cực kỳ xấu, nhưng có khi lại thật giống như đặc biệt để ý cô.
Làm bị thương tay cô một chút, hắn liền căng thẳng, căng thẳng bắt cô cam kết, loại cảm giác này cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng lĩnh hội được.
Trên tay của cô bỗng nhiên mát lạnh, Cung Âu lại đang thay cô thổi vết thương.
Phảng phất như, vết thương trên tay cô sẽ thần kỳ biến mất đi
"Tiểu Niệm." Cung Âu nhìn về phía cô, một đôi con ngươi đen thâm thúy như đêm, "Ngày hôm nay em đã đáp ứng tôi rồi, nếu như sau này em dám lỡ hẹn với tối, tôi nhất định sẽ khiến em chết không tử tế được"
Trong mắt của hắn lóe qua một vệt ác liệt.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Mỗi lần đều là như vậy, dù cho hắn có phát hỏa đập bàn ghế thì cũng không thể khiến cho cô sợ muốn chết, nhưng lúc nói chuyên hắn dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm cô, cô lại có một loại cảm giác không thể nói ra được hoảng sợ.
Một giây sau, Cung Âu đem cô ôm vào trong lòng, hai tay mạnh mẽ chăm chú cố ngụ ở thân thể của cô.
Chân trời sao băng đã càng ngày càng ít, chỉ thỉnh thoảng một ngôi sao băng lướt qua, kéo theo một dải đuôi màu vàng lấp lánh.
Thời Tiểu Niệm tựa ở trong ngực của hắn, nhìn mưa sao băng rơi trên bầu trời, tâm tư có chút phức tạp, cô lại cùng Cung Âu ngắm mưa sao băng.
Chỉ là rất ngây thơ ngắm mưa sao băng.
Sao băng không còn thấy tung tích, Cung Âu cũng không có ý trở về, vẫn mà đưa cô khóa ở trong ngực của mình, thật chặt ôm lấy cô, không biết đang suy nghĩ gì.
Có lẽ vẫn là đang nghĩ đến anh trai hắn.
Thời Tiểu Niệm ở tại trong lồng ngực của hắn dần dần buồn ngủ.
Sau nửa đêm, sắc trời tăng thêm cảm giác mát mẻ.
Thời Tiểu Niệm mặc bộ đồng phục nữ sinh cực ngắn không chịu được lạnh, mơ mơ màng màng hướng về trong lồng ngực của hắn càng thêm tựa sát, tìm kiếm lấy ấm áp, Cung Âu thấp mâu nhìn về người phụ nữ đang ở trong lòng, con ngươi đen u ám.
Chốc lát, Cung Âu cúi đầu, môi mỏng hạ xuống tóc của cô nhẹ nhàng hôn.
"Đáp ứng tôi, không cho phép nuốt lời, vĩnh viễn không được rời xa tôi." Cung Âu khàn khan nói ra khỏi miệng.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng nói của hắn chỉ có hắn nghe thấy.
Thời Tiểu Niệm dựa vào hắn, lông mi thật dài đang run rẩy, trên mí mắt cùng dưới mí mắt dần dần dính chặt vào, tựa sát vào lồng ngực ấm áp của hắn, chậm rãi ngủ.
Đêm tối lần đi.
Phía chân trời, ánh sáng mặt trời dần hiện, chiếu lên đỉnh núi yên tĩnh.
Dưới cây lớn, Thời Tiểu Niệm như đang tìm kiếm vị trí ngủ thư thái, như có ai đó đang sờ lông mày cô, cô đưa tay gạt đi, chỉ chốc lát sau, trên đầu ngón tay lại truyền tới cảm giác mềm nhũn ấm áp, tựa như chú mèo con đang liếm tay cô.
Con mèo.
Cô không nuôi mèo.
"…"
Thời Tiểu Niệm ngất ngất ngây ngây mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là một khuôn mặt anh tuấn, ở dưới ánh mặt trời, ngũ quan hắn tinh xảo như được điêu khắc, sâu dưới đôi lông mày, lông mi thật dài được ánh mặt trời dát lên một tầng nhàn nhạt nhung quang, nhu hòa; hai mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị thâm thúy, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng khiêu gợi đang ngậm lấy ngón tay của cô.
Ừ ngậm lấy
Thời Tiểu Niệm lập tức tỉnh lại, lập tức ngồi thẳng.
"Sớm." Cung Âu một đôi con ngươi đen nhìn về cô, khóe môi hơi cong lên, tựa như cười mà không phải cười, lộ ra mấy phần lười biếng.
Thời Tiểu Niệm lúc này mới phát hiện Cung Âu là dựa vào cây đại thụ mà ngồi, một chân dài đặt nằm ngang trên đất, một chân cong lên, quần dài cùng trước ngực áo sơ mi đều hơi nhăn nhúm một chút, hiển nhiên là bị người dựa vào làm nhăn.
Tối hôm qua hình như cô chính là tựa vào trong lồng ngực của hắn ngủ.
Thời Tiểu Niệm nháy mắt mấy cái, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, Cung Âu hướng về cô hơi nghiêng người một chút, cúi đầu ngay ở trên mặt cô hôn một cái, "Còn không có tỉnh"
Ở thời tiết mát mẻ buổi sáng, đôi môi hắn có vẻ đặc biệt cực nóng.
"Tỉnh, tỉnh rồi."
Thời Tiểu Niệm thực sự không thích ứng được loại cảm giác thân mật này lúc sáng sớm, ngón tay sờ sờ môi mình, phía trên này tất cả đều là hương vị của Cung Âu.
Một trận gió lạnh thổi đến, Thời Tiểu Niệm nhất thời lạnh đến mức run lên.
Trên người cô còn mặc đồng phục nữ sinh cực ngắn.
Thời Tiểu Niệm vội vã nhìn bốn phía, đi tìm áo khoác, mới vừa định đứng dậy đã bị Cung Âu lôi trở lại, Cung Âu đem cô khống chế ở trong lồng ngực của mình, "Làm cái gì"
"Tìm áo khoác, lạnh quá."
Cô ăn ngay nói thật.
"Như vậy sẽ không lạnh."
Cung Âu đưa cô vòng chặt, một cái chân dài cong lên chống đỡ ở sau lưng của cô, để cô dựa vào, làm cho cô như tiểu sủng vật rơi vào trong ngực của hắn, điều này làm cho hắn hết sức thỏa mãn.
Thời Tiểu Niệm trốn ở trong ngực của hắn rất không tự tại, giẫy giụa nói, "Trời đã sáng, chúng ta trở về đi thôi."
Mưa sao băng cũng đã ngắm.
Hắn muốn bái tế anh trai hắn cũng đã xong, có thể đi rồi.
"Gấp cái gì." Cung Âu đem cô kéo vào trong lồng ngực của mình, thấp mâu dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn mái tóc cô, giật giật buộc tóc thủy tinh màu hồng nhạt trên đầu cô, không khỏi cười một tiếng, "Tối hôm qua không nhìn em thật kỹ, nguyên lai em vẫn là cố ý trang điểm tới đây, làm sao, coi tôi là thành bạn cùng học rồi"
Dĩ nhiên mặc bộ trang phục này, giả bộ tiểu nữ sinh.
"Không phải là tôi chọn."
Thời Tiểu Niệm vội vã muốn giải thích.
Đều là hai nhân viên chọn bộ đồng phục cho cô kết hợp với kiểu tóc buộc hai bên.
"Lấy xuống làm gì, nhìn rất hợp." Cung Âu từ trong tay cô cầm lại, một lần nữa cho cô đeo lên, độ cong nơi khóe môi hãm sâu.
"Có gì tốt."
Lúc Tiểu Niệm quẫn đến không được, ở trong lồng ngực hắn giãy giụa vô dụng, gấp đến độ mặt hơi đỏ lên.
Một giây sau, cằm Thời Tiểu Niệm bị hắn ngả ngớn nâng lên, cô ngước mắt, thẳng tắp tiến vào bên trong đôi mắt tựa như biển sâu của hắn, Cung Âu nhìn cô thật chăm chú, môi mỏng hơi cong lên, "Nhìn bộ dáng của em thế này tôi cũng không ngại thành bạn đồng học."
Hắn không thích tiểu nữ sinh, nhưng nếu cô giả trang thành tiểu nữ sinh, thì hắn sẽ thích
Thời Tiểu Niệm không nói gì, càng thêm giãy dụa, Cung Âu cúi đầu đến, đưa đôi môi mềm mại của cô ngậm lấy, dùng sức mà hôn xuống.
"A"
Thời Tiểu Niệm chống cự ngâm khẽ, thân thể theo bản năng mà đổ xuống phía sau, nhưng lại ngã thẳng lên đùi hắn, lưng được đầu gối cứng rắn của hắn chống đỡ, không tìm được chỗ có thể trốn.
Cung Âu cúi đầu hôn môi cô thật sâu, muốn ngừng mà không được, trằn trọc trở mình, ngón tay thon dài xẹt qua vòng eo trắng nõn tinh tế của cô, tìm thấy ca-ra-vat học sinh của cô, siết thật chặt trong tay.
Qua một hồi, Cung Âu buông cô ra.
Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, "Chúng ta thật sự nên về rồi."
"Bây giờ đi về, không phải phụ lòng em mặc thế này đến sao" Cung Âu ám muội kéo ca-ra-vat của cô.
"Trang phục này không phải là tôi chọn."
Thời Tiểu Niệm như có nỗi khổ mà không thể nói được.
"Thật không" Cung Âu nhíu mày, vô lại nói thẳng, "Vậy tôi cũng mặc kệ. Em đã mặc thế này đến rồi, tôi mà không làm gì thì không còn là chính tôi
"Anh"
"Tôi làm sao"
"Anh không thể như vậy, chúng ta không thể như vậy." tối hôm qua hắn không phải còn rất thương tâm sao, làm sao vừa mới thương tâm đã muốn loại chuyện kia rồi.
Cung Âu nghe vậy giễu cợt một tiếng, há mồm ngay ở nơi non mềm trên mặt gặm một cái, tiếng nói gợi cảm, "Tại sao tôi không thể như vậy"
Cung Âu hắn từ trước đến giờ là muốn thế nào liền thế đó.
Từ lúc nào biến thành không thể như vậy, không thể như vậy, đùa gì thế.
"Chúng ta không phải đến hồi tưởng lại anh trai anh sao, như vậy không hay lắm chứ."
Thời Tiểu Niệm liều mạng mà tìm cớ.
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu ảm đạm, chốc lát, hắn cười lạnh một tiếng, "Có cái gì không tốt, sao băng cũng đã xong, đó là chuyện tối ngày hôm qua."
Hết thảy đều trôi qua.
"Lại nói, em đang ở đây bên cạnh tôi, vừa vặn làm cho tôi quên đoạn ký ức này đi." Cung Âu nói xong lại cúi đầu hôn lên môi cô.
"A ừ"
Thời Tiểu Niệm còn muốn chống cự, người đã bị Cung Âu hung hăng để nằm ngang trên đất.
Trên đất được trải bộ Âu phục của hắn, nhưng hai tay cô mở rộng đi ra ngoài vẫn bị cỏ dại cọ vào.
Cung Âu thấp mâu thật sâu nhìn chằm chằm cô, gương mặt chậm rãi áp sát cô, khí tức ấm áp phả lên trên mặt của cô, hắn tới gần cô, dùng âm thanh đầu độc lòng người bên tai cô nói, "Hiện tại, em liền vì tôi rửa trôi đoạn ký ức đó đi."
Lần sau, dù hắn lại đứng trên đỉnh ngọn núi, hồi ức không phải chỉ có cảnh người bị xe đâm chết.
Thời Tiểu Niệm còn muốn nói điều gì, môi đã bị Cung Âu niêm phong lại.
Tất cả âm thanh đều biến mất ở nơi yên tĩnh này lúc sáng sớm.
Trên đỉnh ngọn núi dưới cây lớn, chỉ còn dư lại bóng dáng hai người nguyên thủy nhất triền miên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]