Editor: nguyentrangjr
Cô như một cái lò xo, bị Cung Âu từng điểm từng điểm kéo căng, kéo đến cực hạn, không co dãn được nữa, chỉ có bắn ngược lại.
Thời Tiểu Niệm hai chân đạp trên ghế salông mềm mại, trên gương mặt hiện ra cảm giác say đỏ ửng, bên trong đôi mắt biểu hiện ý tuyệt đối không thèm đếm xỉa.
Xong rồi.
Cô không nghe lời, trở về giết cô đi.
Loại đa nghi này của hắn cô chịu đủ lắm rồi, ở trước mặt hắn, cô đừng nói tự do, cơ bản đến tư cách thảo luận cùng hắn còn không có.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trong điện thoại di động trước sau không truyền đến thanh âm của Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, hắn hẳn là thu thập đang thu thập hành lí, chuẩn bị lập tức bay trở về giết chết cô.
Cô đang muốn cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe được giọng nói buồn buồn của Cung Âu truyền đến, "Chỉ có một mình thì một mình, tôi tin em, em rống cái gì, ai muốn giết em."
Tiếng nói của hắn rất thấp, rất không tự tại, không có chút sức lực
Giống như một đứa trẻ vừa bị giáo huấn, ngữ khí buồn thảm.
"Là anh một mực ép hỏi, tôi cũng không phải phạm nhân." Thời Tiểu Niệm tức giận nói, "Anh quá đa nghi, dựa vào cái gì tôi phải chịu"
"Em là nữ nhân của tôi, tôi hỏi một chút không được sao."
Cung Âu buồn buồn nói, ngữ khí so với vừa nãy càng yếu hơn, thậm chí còn mang theo một tia oan ức, hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2581420/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.