Chương trước
Chương sau
Editor: Yu Hina

"…"

Thời Tiểu Niệm lần thứ hai trở nên trầm mặc.

Quên đi.

Là cô ngốc, một lần hai lần đều cho rằng có thể cùng một người hoang tưởng tranh luận vấn đề.

Cô quá ngây thơ rồi, cô là nhớ ăn không nhớ đánh, giáo huấn rõ ràng như vậy đã không phải là lần đầu tiên.

"Em nhớ kỹ cho tôi, hoặc là vĩnh viễn đừng làm tôi tức giận, hoặc là liền trốn đi một nơi mà tôi không thể nào tìm được."

Cung Âu bá đạo nói, muốn bản thân cô học được phép tắc ứng xử.

Nói xong, hắn đem một miếng cơm đút tới trong miệng cô, động tác thô bạo, nhưng ngoài dự đoán lại nhẹ nhàng.

"…"

Thời Tiểu Niệm đối với hắn đã không lời nào để nói.

Cô rõ ràng, hiện tại khả năng xem như là lương tâm hắn bùng phát, sau đó hối hận giải thích cho cô.

Hắn đối với cô còn không có xấu đến triệt để, nhưng cô vẫn là nhẫn nhịn không được.

Hoang tưởng thật sự đáng sợ.





Ăn cơm xong, Cung Âu tự mình bưng khay thức ăn đi ra ngoài, Thời Tiểu Niệm tiếp tục lấy điện thoại di động ra, nhập password mở ra.

Tin nhắn bên trong, ngoại trừ của Cung Âu, còn có là đến từ Thời Địch, cô vừa mở ra, chính là các câu chửi rủa của Thời Địch

"…"

Nhìn những này tin nhắn, Thời Tiểu Niệm tuôn ra một tia tức giận.

Rốt cuộc là cô làm chuyện sai trái, hay vẫn là Thời Địch làm chuyện sai trái, tại sao Thời Địch có thể mặt dày như thế nói tất cả đều là cô sai

Cô cấp tốc nhập văn tự trên tin nhắn, nhập đuọc một nửa, cô lại xóa bỏ.

Có có thể nói cái gì đây.

Cùng Thời Địch tranh chấp thắng thì thế nào, cô vẫn như thường bị Thờì Gia trục xuất còn gì

Ngày đó ở tập đoàn Mộ thị, cô nói ra những việc Thời Địch làm để hại cô, bố mẹ nuôi đứng ở một bên nhưng vẫn như thường liền câu chất vấn đều không có, coi như chưa từng nghe thấy chuyện gì.



Bất cứ lúc nào Thời Địch cũng đều đúng.

Ngược lại Thời Địch hiện tại đã bị Mộ Thiên Sơ bỏ rơi, cô cũng không còn bàn kế hoạch trả thù gì nữa.

Thời Tiểu Niệm đem tin nhắn của Thời Địch xóa bỏ, sau đó đem số điện thoại của cô ta kéo vào danh sách đen, lúc này mới đến xem tin nhắn cảu Mộ Thiên Sơ

Mộ Thiên Sơ.

Lấy thực lực bây giờ của hắn đối đầu với Cung Âu chỉ có thua mà thôi.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, đầu ngón tay thoăn thoắt trên điện thoại di động nhập văn tự

Cô gửi tin nhắn đi.

Tin nhắn của Mộ Thiên Sơ rất nhanh lại gửi tới

Thời Tiểu Niệm nhìn câu nói cuối cùng kia của hắn, con mắt bỗng nhiên có chút chua xót.

Cô nói không muốn gởi nhắn tin, hắn chỉ quan tâm thân thể của cô có sao không.

Hắn quá tốt với cô.

Thời Tiểu Niệm chớp chớp con mắt, nhập văn tự

Hắn bây giờ còn có tập đoàn Mộ thị hỗn loạn phải thu thập, cô làm sao cũng không thể để hắn vì cô mà lo lắng.

Mộ Thiên Sơ nói được là làm được.

Cô gửi tin nhắn đi cho hắn, hắn liền không gửi một cái tin nhắn nào nữa.

Thời Tiểu Niệm đưa tay chuẩn bị xóa bỏ tin nhắn, tầm mắt rơi vào đoạn tin nhắn trên màn hình điện thoại di động, một câu "Đường Nghệ cũng mất tin tức".

Từ khi trở về Thiên chi cảng, cô cũng không gặp Đường Nghệ.

Đường Nghệ người này không thể nói được là thật tốt, thế nhưng rất hiểu các phương pháp luồn lách;vào lúc này, nhất định là sẽ phải đi thăm cô.

Thế nhưng lần này Đường Nghệ không có đến.

Chẳng lẽ là bởi vì ở công viên gửi cho cô cái tin nhắn lừa đảo, tự biết đuối lý, liền trốn đi; thời điểm ba năm trước vu hại cô, Đường Nghệ cũng có thể tiếp tục cùng cô nguỵ trang đến mức như không có chuyện gì.

Đường Nghệ làm sao có khả năng tự biết đuối lý.

Vậy làm sao lại đột nhiên không có tin tức

Thời Tiểu Niệm nhớ tới trận cãi vã kịch liệt cùng Cung Âu lần trước, nhớ tới ánh mắt âm trầm của Cung Âu khi nói tới Đường Nghệ, đột nhiên cô cảm thấy rùng cả mình.

Sẽ không phải

Thời Tiểu Niệm vội vã vén chăn lên xuống giường, chạy ra ngoài.

Trong phòng khách, Cung Âu ưu nhã ngồi ở trên ghế salông, một chân gác lên, trên đùi đặt một phần văn kiện, hắn đang cúi đầu xem, âm thanh lạnh lùng hỏi, "Qua bao lâu thì có thể khỏi hẳn"

Cách phát âm anh ngữ của hắn rất chuẩn, trôi chảy mà gợi cảm.

Trước mặt hắn, mấy người nước ngoài đang đứng, nghe vậy một người trong đó hồi đáp, "An dưỡng thích hợp thì một tháng sau sẽ bình phục hoàn toàn."

Cung Âu cầm trên tay báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe của Thời Tiểu Niệm, lại muốn hỏi tiếp, bỗng nhiên thấy Thời Tiểu Niệm chạy đến, hướng về phía phòng khách chạy đi.

Cô không nằm nghỉ ngơi lại chạy đi đâu.

Cung Âu nhíu mày.

Chỉ chốc lát, Thời Tiểu Niệm lại chạy về, sắc mặt tái nhợt nhìn phía hắn, "Cung Âu, Đường Nghệ cùng Bob đâu"

Mấy người nước ngoài đều là bác sỹ tư gia của Cung gia bên Anh quốc Cung gia, giờ khắc này cũng không khỏi kỳ quái nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Lần đầu tiên nhị thiếu gia vì một cô gái mà điều động họn họ từ Anh quốc xa xôi đến.

"Đi rồi."

Cung Âu ánh mắt âm trầm nhìn về phía cô.

Cô đột nhiên chạy đến vội vội vàng vàng hính là đang tìm Đường Nghệ, cô cứ như vậy lưu ý cái bạn học cũ kia làm cái gì

"Đi rồi" sắc mặt Thời Tiểu Niệm nhất thời càng thêm trắng xám, "Cái gì gọi là đi rồi"

Cô sẽ không đơn thuần cho rằng Cung Âu chỉ là đem mẹ con Đường Nghệ đuổi đi.

Nếu như là đánh đuổi, Mộ Thiên Sơ sẽ rất dễ dàng tìm được bọn họ, mà sẽ không ở bên trong tin nhắn nói không có tin tức của Đường Nghệ.

"Bọn họ đã cáo từ rời đi rồi."

Cung Âu thấp mâu, môi mỏng khẽ mở, hời hợt trả lời, tiếp tục nghiên cứu báo cáo kết quả kiểm tra thân thể của cô.

"Không thể" Thời Tiểu Niệm đi tới trước mặt hắn, kích động hỏi, "Cung Âu, anh đã làm gì bọn họ"

Nhất định là Cung Âu.

"Em đang ở đây chất vấn tôi"

Ngữ khí của Cung Âu trong nháy mắt kém đi, ngước mắt nhìn về phía cô, bên trong đôi con ngươi đen cưỡng chế sự tức giận.

"Anh đến tột cùng đối với bọn họ làm cái gì" Thời Tiểu Niệm sốt sắng mà hỏi, "Toàn bộ sự việc đều là do tôi nghĩ ra, cùng mẹ con bọn họ không quan hệ, đặc biệt là cùng Bob tiểu hài tử này không liên quan, anh biết không"

Trên thực tế, cô chỉ là lo lắng cho Bob.

Hài tử còn quá nhỏ, đã bị các cô liên lụy vào bên trong ván cờ này.

"Tôi không biết." Cung Âu lạnh lùng thốt, "Tôi chỉ biết một nữ nhân đã mang theo con lại còn muốn bò lên trên giường của tôi, buồn cười."

Hắn Cung Âu có như vậy bụng đói ăn quàng sao.

Thời Tiểu Niệm tuyển loại nữ nhân này đến thay mình giải vây, quả thực chính là trò cười.

"Bọn họ ở đâu, anh nhất định là đối với bọn họ làm cái gì."

"Đối với loại người như vậy làm cái gì cũng không quá mức, mẹ thì nghĩ bò lêm giường người khác, nhi tử cũng là Tiểu Sắc Lang." Cung Âu xem thường.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người, đầu óc càng thêm đần độn.

"Bob đến cùng là ở đâu, anh đối với đứa bé kia làm cái gì Bob ở đâu"

Thời Tiểu Niệm hỏi, cuối cùng âm thanh giống như là xé rách, tim đập đến đặc biệt kịch liệt, cô nỗ lực khống chế được chính mình không nghĩ đến phương án xấu nhất.

Cô sợ sệt, cô sợ kế hoạch của mình sẽ hại đến một hài tử nhỏ như vậy.

Cung Âu ánh mắt u ám mà nhìn cô, cô đang vì người khác lo lắng, cũng chưa từng dùng ngữ khí điên cuồng như vậy mà lo lắng cho hắn.

Hắn ở trong mắt cô đến tột cùng là cái gì

"Trở về phòng nghỉ ngơi."

Một lát, hắn chậm rãi phun ra bảy chữ.

Hắn muốn khống chế tính tình của mình, cô còn đang bị thương.

"Bọn họ đến cùng là ở đâu" Thời Tiểu Niệm kích động hỏi.

"Trở về phòng nghỉ ngơi."

Cung Âu chỉ có bảy chữ này.

Thời Tiểu Niệm từ trên mặt hắn không nhìn ra được một điểm đầu mối, tâm trạng càng thêm lo lắng, đang muốn lại truy hỏi, liền nghe đến một trận tiếng bước chân truyền đến.

Phong Đức từ bên ngoài đi tới, cầm trên tay điện thoại di động đang nói chuyện, "Được, các ngươi đem xe đến Thiên chi cảng đi, xử lý cho sạch sẽ một chút, không nên để…"



Nói tới đây, phát hiện bọn họ đều ở phòng khách, Phong Đức im bặt đi, thấp cúi đầu.





Xử lý sạch sẽ một chút





Nghe nói như thế, Thời Tiểu Niệm cả người đều ngây dại, cái gì gọi là xử lý sạch sẽ một chút, không nên để cái gì không nên để cô biết





Sẽ không





Không thể.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.