Editor: Yuhina
Bỗng dưng, Mộ Thiên Sơ dẫm lên đồ vật, cả người chật vật ngã xuống.
Trước khi ngã xuống, hắn cũng không cầm lấy nhánh cỏ cứu mạng là cô, mà buông tay cô ra, cả người ngã vào bãi cát, cả người dính đầy cát.
Hắn gọi cô là đứa ngốc.
Kỳ thực hắn mới thật sự là đứa ngốc.
Mộ Thiên Sơ nằm ở nơi đó, có chút tự giễu nói, "Nhìn tôi, vừa mở tâm liền đường cũng không đi được rồi."
Thời Tiểu Niệm bị hắn chọc cười, hướng về hắn đưa tay ra, ôn nhu nói, "Đứng lên đi."
Mộ Thiên Sơ nhìn hướng về tay cô, ngón tay của cô nhỏ dài trắng nõn, đôi tay nhìn rất đẹp, ở trong tuyết lần đó, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ, tay cô không có lớn như vậy, nhưng cũng đã có thể kéo hắn.
Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm tay cô đờ ra.
"Làm sao vậy"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm tay cô nói, "Nếu như năm ấy ở trong tuyết, tôi còn có một tia khí lực để làm, tôi nhất định sẽ làm một chuyện."
"Chuyện gì"
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi, tay dừng ở giữa không trung, Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên kéo tay cô qua, kéo cô một phát xuống dưới
"A"
Thời Tiểu Niệm không hề có một chút phòng bị, kinh hô một tiếng, rơi tới trên người hắn, cả người nặng nề đặt ở trên người hắn.
Hắn đúng lúc nâng cánh tay trái của cô lên, không để cho cánh tay trái của cô chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2581356/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.