Thời Tiểu Niệm càng nghĩ càng sợ, tiếp tục đi vào trong, đến bên ngoài một phòng bệnh.
Cách cửa sổ thủy tinh nhìn vào, Mộ Thiên Sơ nằm trên giường, trước mặt đeo ống thở, trên đầu còn băng bó vải trắng, đôi mắt mở ra, sắc mặt tái nhợt, một cái chân cũng bị treo cao.
Xem ra bị thương không nhẹ.
Bất quá thật tốt, anh đã tỉnh rồi.
Thời Tiểu Niệm không khỏi thở phào một cái, đang muốn đẩy cửa vào, một bàn tay sơn nước màu đỏ đẩy cô ra.
Thời Tiểu Niệm bị đẩy lui về sau liên tiếp vài bước, ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Thời Địch trang điểm thật đậm, mặc quần áo dài đứng ở đó, hận thù nhìn cô lom lom.
“Cô còn tới đây làm gì, sợ mình hại Thiên Sơ chưa đủ nhiều sao?” Thời Địch oán hận nhìn cô.
Người quản lý của Thời Địch đứng bên cạnh cô ta.
“Sao cô lại ở đây?”
Thấy Thời Địch, sắc mặt Thời Tiểu Niệm lạnh lùng xuống.
“Thiên Sơ là chồng tôi, đương nhiên tôi phải ở đây với anh ấy.” Thời Địch vừa nói vừa cầm ly nước trên tay người quản lý muốn đi vào.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm lạnh lẽo, không để ý đau đớn trên người tiến lên nắm tay Thời Địch, lạnh lùng nói: “Cô muốn mang theo cả người nước hoa như vậy đi vào sao? Ở đây là phòng chăm sóc đặc biệt!”
Cô ta là heo sao?
“Ai cần cô quan tâm.”
Thời Địch lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, tiếp tục đẩy cô.
Thời Tiểu Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2581283/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.