Ngay sau đó, Mân Thu Quân bị nhóm cảnh sát cưỡng chế bắt đi.
Thời Tiểu Niệm vẫn đứng ở đó, vẻ mặt hờ hững.
Thời Địch đứng bên kia cũng bị cảnh sát bắt đi, cô ta lớn giọng nói với Mộ Thiên Sơ: “Thiên Sơn, cứu em. Hôm nay anh không cứu em, nhất định anh sẽ hối hận.”
“Việc tôi hối hận đã nhiều lắm rồi, thêm một việc cũng chẳng sao.”
Mộ Thiên Sơ lạnh nhạt nói, trên nét mặt không có chút tình cảm.
Anh ta hối hận vì bị Thời Địch và Thời Trung khống chế sáu năm, anh ta hối hận vì không thể nhớ lại mọi việc trước đó.
“Anh sẽ hối hận!”
Thời Địch quát lớn, còn người thì bị cảnh sát lôi ra ngoài.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Thời Tiểu Niệm vẫn giống như một bức tượng đứng ở đó, Mộ Thiên Sơ ngồi trên giường, đôi mắt hẹp dài dịu dàng nhìn cô: “Tiểu Niệm, nào, đến đây.”
“...”
Thời Tiểu Niệm không cử động, hai mắt đờ đẫn, trên quần áo vẫn còn dính vệt máu trên tay của mẹ nuôi.
“Lại đây.”
Mộ Thiên Sơ gọi cô lần nữa, thấy cô không động, chân mày nhíu lại, đưa tay vén chăn muốn xuống giường.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm bừng tĩnh lại, đi về phía anh, nhàn nhạt hỏi: “Sao vậy?”
“Ngồi xuống.”
Mộ Thiên Sơ vỗ vỗ vị trí bên cạnh trên giường bệnh.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống, Mộ Thiên Sơ vươn tay đè lên bả vai cô, một tay vẫn đang truyền nước biển.
Ngón tay của anh ấm áp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2581276/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.