Không quan tâm cô đã trở thành cái dạng gì, tuy lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm cô, vì sự dao động của cô mà Vui vẻ. ഴ്
Cung Au, vì sao hắn cho cô sự kinh ngạc lớn như vậy. Vì sao lúc cô tuyệt vọng nhất lại kéo cô lên, cô cho rằng cuộc sống của mình không còn hy vọng, không còn màu sắc, cô cho rằng cuộc đời của mình cứ thế là xong rồi.
~) 6
() Sống cũng được, chết cũng được, đều không quan trọng nữa. ܥܘ܂
Nhưng hắn lại lần nữa xông vào trái tim cô, để cho cô biết còn có người để ý cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn vết thương của mình, trong lòng đã có quyết định.
Có lẽ cô nên làm chút gì đó vì hắn.
Không vì cô mà vì hắn là Cung Âu, là người lúc cô tuyệt vọng nhất vẫn luôn làm bạn bên cạnh cô.
“Này, cái đầu của em ổn định một chút đi!” Cung Âu không biết cô đang nghĩ gì, bá đạo ra lệnh cho cô.
“…”
“Cúi đầu, ngoan một chút.”
“…”
Thời Tiểu Niệm thả chiếc khăn tay ra, tự tay mò túi tiền trong ngực hắn.
“Thời Tiểu Niệm, em tiến triển quá nhanh rồi đấy. quay đầu lại đã bắt đầu giở trò lưu manh sao? Không nên, không nên, buông tay ra… Em mau buông tay ra!”
Cung Âu nhíu mày nói, nhưng biểu tình lại rất hưởng thụ, vừ nói vừa nắm chặt tay cô đang để trên ngực hắn.
“…”
Người đàn ông này vô địch rồi.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, lấy di động trong túi hắn ra.
Cung Âu rung mình, lập tức giật lấy di động, nhìn chằm chằm vào cô, “Không nên xem di động.”
Hắn đã gõ hết tin tức, phóng viên sẽ không đưa tin liên quan nữa nhưng chuyện này huyên náo quá lớn, mọi người đều lén lút trao đổi, lúc này dùng điện thoại lên mạng có thể sẽ có gì đó cô không muốn nhìn.
“…”
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhưng vẫn cố cướp lại điện thoại.
“Không cho phép lấy!”
“…” Thời Tiểu Niệm vẫn cướp, nghiêng người qua tay lái, cả người hầu như nằm sấp trên người hắn, đầu gối vô ý ma sát nơi nào đó của hắn.
Ánh mắt Cung Âu nhất thời bị kiềm hãm, bàn tay cũng buông lỏng ra.
Thời Tiểu Niệm thuận lợi giật điện thoại, ngồi trở lại chỗ của mình.
Cung Âu ngồi ở ghế lái, thân thể căng lên, yết hầu cũng căng, đưa tay mở nút áo để cho mình dễ thở một chút.
Lâu sau hắn mới thở lại bình thường, quay đầu chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đang gõ chữ trên điện thoại của hắn.
Xong rồi, Thời Tiểu Niệm mới đưa điện thoại cho hắn.
Cung Au nhìn cô một cái, cúi đầu nhìn dòng chữ xuất hiện trên điện thoại.
Cung Âu nhíu mày, nhìn cô, “Em nghe ai nói?”
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, không nói gì nhưng trong mắt đều là sự kiên định.
Cung Âu không truy hỏi, nhưng đôi mắt đen bóng vẫn nhìn cô, “Có phải hôm nay nhìn thấy em gái em, em cảm thấy bản thân không còn một chút giá trị?”
Hắn cho rằng cô vì Thời Địch mới tiếp nhận trị liệu sao?
Cô không phải, cô vì hắn mà.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nhưng không gật đầu cũng không lắc đầu mà chỉ kiên định nhìn hắn.
Nếu trị liệu tâm lý bằng thôi miên mà có tác dụng, cô có thể vượt qua chướng ngại này mà nói, cô sẽ hôn hắn mà nói chuyện với hắn, cho hắn một sự kinh hỉ
Thấy cô không có phản ứng gì, Cung Âu nhìn cô im lặng, “Trị liệu tâm lý bằng thôi miên chưa chắc đã thành công.”
“…”
Cô biết.
“Nhưng cần một người mà em cực kì tín nhiệm để làm một số yếu tố trị liệu.” Cung Âu nhìn cô, “Em có thật sự muốn tiếp nhận trị liệu không?”
Lúc này Thời Tiểu Niệm có phản ứng, cô gật đầu.
Cô quyết định tiếp nhận trị liệu.
Nghe vậy, gương mặt Cung Âu không có biểu tình vui vẻ gì, hắn nhíu mày, nhìn cô, “Vậy người kia em chọn là ai, là Mộ Thiên Sơ sao?”
Hắn nói xong giống như nghiến răng vậy.
Thời Tiểu Niệm vừa định lắc đầu, Cung Âu lại hung ác nói, “Chết tâm đi, anh sẽ không để cho em nhờ Mộ Thiên Sơ, tôi tình nguyện em giống như tượng gỗ ở bên cạnh tôi, tôi cũng không muốn cho em trị liệu để cho các người song túc song phi!”
Nếu cô vượt qua chướng ngại trong lòng, lại nghĩ tới Mộ Thiên Sơ vậy hắn phải làm sao bây giờ?
Hắn đáng phải chịu cô làm tổn thương lần này tới lần khác sao?
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn hắn.
“Tôi đã cho các người cơ hội rời đi nhưng các người không đi! Cung Âu tôi không rộng lượng đến mức cho các người cơ hội lần nữa!” giọng điệu của Cung Âu cực kỳ chuyên chế.
“…”
Thời Tiểu Niệm vẫn im lặng.
“Em nói tôi chuyên chế cũng được, ích kỷ cũng được, tóm lại, tôi sẽ không chế tạo cơ hội cho các người!” Cung Âu nói xong liền quay mặt đi, hắn không muốn nhìn biểu tình thất vọng và bi thương của cô.
Trong đêm tối, sắc mặt của Cung Âu cực kì thâm trầm.
Bỗng dưng có một ngón tay chọc chọc cánh tay hắn.
Cung Âu nhìn sang, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm không hề thất vọng nhưng lại kiên định nhìn hắn, ngón tay chỉ chỉ vào hắn.
“Em có ý gì?”
Cung Âu hỏi, nhưng trái tim lại đập loạn lên.
“…”
Thời Tiểu Niệm cứ chỉ chỉ hắn mà không nói gì.
Cung Âu nhìn cô, hỏi lại cô với vẻ khó tin, “Em muốn chọn tôi sao?”
“…”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
“Em bị điện sao?” Cung Âu bật thốt lên, “Trị liệu không tốt em sẽ bị tổn thương gấp bội, nếu đã làm không tốt thì cả đời này của em như vậy vẫn hơn.”
Cô bị ngốc sao?
Vì trị liệu mà chọn hắn.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, Cung Âu luôn cho mình là người siêu phàm sao chuyện này lại không tin tưởng mình chút nào vậy chứ.
Cô dám nhưng hắn lại không dám.
Tuy nhiên cô cũng không biết từ sâu trong lòng cô vẫn luôn có một chút tín nhiệm và ỷ lại Cung Âu, nhưng cô muốn thử.
Bởi vì hắn đối với cô rất tốt.
Cô không muốn mãi mãi làm một con rối gỗ làm cho hắn nhìn càng thêm bận lòng.
“Không được!”
Cung Âu cự tuyệt.
“…” Thời Tiểu Niệm nghe thấy khẩu khí chắc chắn của hắn, bàn tay rũ xuống, yên tĩnh ngồi đó.
Hắn không cho cô tiếp nhận trị liệu thì cô không thể làm.
Hai người ngồi trên xe thể thao, đèn xe chiếu sáng con đường phía trước nhưng không ai mở miệng nói chuyện,
Đột nhiên Cung Âu trừng mắt nhìn cô, “Em cảm thấy tôi có thể giúp em trị liệu tốt sao?”
“…”
Thời Tiểu Niệm không có biểu cảm gì mà chỉ gật đầu.
“Được! Tôi giúp em! Thất bại thì đừng trách tôi!” Cung Âu nhìn cô đáp.
Hắn biết cô đã cắm rễ thật sâu trong lòng hắn hơn bất cứ ai.
“…”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
“…”
Cung Âu nhìn cô nhưng gương mặt anh tuấn vẫn còn chút do dự.
Trước kia Thời Tiểu Niệm chưa bao giờ thấy hắn do dư, hắn muốn làm cái gì, muốn cái gì chưa bao giờ do dự, mà lúc này vì chướng ngại trong lòng cô mà hắn do dự, không tự tin.
…..
Trước khi tiếp nhận trị liệu tâm lý bằng thôi miên, bá sĩ tâm lý và chuyên gia thôi miên cho cô phương pháp chuyên môn, thời gian ngủ nghỉ.
Những thứ này nghe nói đều có thể giúp cô dễ dàng tiếp nhận thôi miên.
Thời Tiểu Niệm không biết gì, dù sao cô cũng chỉ biết như vậy nhưng nhìn Cung Âu lại luống cuống không chịu được.
Hai ngày qua pháo đài Đế quốc hư hỏng không ít đồ dùng trong nhà.
Ngay cả buổi tối Cung Âu cũng không ngủ yên, mỗi lần cô tỉnh lại lúc nửa đêm đều có thể hù chết hắn, những lần như vậy Cung Âu đều ở trên giường nhìn cô cả đêm.
Cô nghĩ có lẽ cô không cần tiếp nhận trị liệu, chỉ cần nhìn hắn bị dọa sợ vài lẫn, như vậy vũng nước đọng trong lòng cô cũng sẽ gợn sóng.
Cô cảm giác lần trị liệu này Cung Âu còn áp lực hơn cô.
Cả pháo đài Đế quốc to lớn chìm trong không khí quỷ dị, mỗi người hầu đều cảm thấy run sợ trong lòng, ngay cả Phong Đức cũng phải làm việc cẩn thận gấp bội, động một chút sẽ bị Cung Âu mắng chửi một trận.
Đến ngày trị liệu.
Cả người Cung Âu càng luống cuống hơn, Thời tiểu Niệm đờ đẫn bắt đầu trị liệu.
Trong phòng trị liệu đặt một chiếc ghế dựa mát xa.
Chuyên gia thôi miên và bác sĩ đều đã ở sẵn đó rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]