Editor: shinoki
Dù cô có đeo mắt kính cùng khẩu trang, cũng không ai nhận ra cô.
Cô coi mình là một khán giả phổ thông, xem một buổi họp báo cao cấp.
Dứt lời, cô liền phát hiện một con bàn tay đánh úp về phía thân thể của cô, bắt đầu táy máy tay chân, Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đè lại cái tay kia, đưa đến trước ngực cô, "Không phải nói không động em sao"
"Nha."
Cung Âu cũng không nói gì, rút tay của chính mình về, an phận thu nhận ý kiến.
Khả năng hắn cũng thật là mệt mỏi, ôm cô liền nhắm mắt lại, đầu tựa ở trên vai cô, chỉ chốc lát sau liền ngủ say.
Không phải nói cô là thần thuốc sao?
Làm sao cô giống như là thuốc ngủ.?
Ngủ thiếp đi cũng tốt, đi ngủ sớm một chút, ngày mai mới có tinh thần ứng phó họp báo.
Đêm nay, Thời Tiểu Niệm chủ động ở lại trong phòng ngủ Cung Âu qua đêm, hai người chẳng hề làm gì cả, Cung Âu xem cô là một cái gối ôm, ôm ngủ một đêm.
Thời Tiểu Niệm khá là khổ cực, bị hắn quấn chân, liền một điểm không gian của mình đều không có, tư thế ngủ rất không thoải mái, cả buổi tói đều là nửa tình nửa ngủ
Vì không đánh thức hắn, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, cổ cùng vai đều lớn hơn mạng.
Rốt cục, trời đã sáng.
Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào, chiếu rọi ánh sáng trên mặt đất.
"Cốc cốc cốc"
Cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2581109/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.