Chương trước
Chương sau
Editor: Yuhina

Nhưng dù chỉ là bóng người, Thời Tiểu Niệm cũng có thể nhìn ra, là bố mẹ nuôi của cô.

Rốt cuộc cô cũng biết bóng người thoáng qua từ trong dư quang kia là ai, chính là cha nuôi.

Thời Trung và Mân Thu Quân bị người ta áp tải tới.

"Phùng lão, người đã dẫn tới, chính là hai vợ chồng làm bánh ga tô này." Bảo tiêu nói.

Lúc này, không chờ Cung Âu phát hỏa, Phùng lão đã trực tiếp đem bánh ga tô được bày trên kệ ném đến trước mặt hai người, mười phần tức giận mắng, "Các ngươi làm cái khỉ gì thế này, hại ta mất mặt trước Cung tiên sinh, cút cút cút, lập tức cút cho ta"

Thời Trung và Mân Thu Quân đang cúi gầm đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên, nghe vậy, hai người cúi đầu chuẩn bị rời đi.

"Hừ để bọn họ đi thì đơn giản quá, bạn gái của ta ăn phải đồ khó ăn như vậy thì tính thế nào" Cung Âu hời hợt tung một câu, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Phùng lão.

"Nói đúng lắm, Cung tiên sinh nói đúng lắm, Thời tiểu thư chịu khổ rồi." Phùng lão tang bốc, xoay người, sắc mặt lại thay đổi, chỉ vào bánh ga tô trên đất hướng về phía Thời Trung quát, "Hai người các ngươi, quỳ xuống, nhặt bánh ga tô ăn hết cho ta"

"Cái gì"

Thời Trung và Mân Thu Quân khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Phùng lão, gương mặt ngỡ ngàng không dám tin.

"…"

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, lúc này mới phát hiện Thời Trung còn đang cải trang, dán râu mép vào, hai mắt vẩn đục; mà Mân Thu Quân thì mặt đầy vết thương, hai mắt sưng đỏ, như là mỗi ngày đều khóc hay bị người ta đánh.

Đã lâu không gặp, bố mẹ nuôi lại biến thành cái dạng này, thậm chí còn lưu lạc phải đi làm thuê bữa được bữa không.

Cô nhìn về phía Cung Âu, ngày hôm nay hắn dẫn cô đến đây là để xem cái này đi.

Nhìn bố mẹ nuôi của cô bị nhục nhã sao





"Làm sao em phải giúp bọn họ cầu xin" Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm, đưa tay ôm cô vào trong lòng, "Nơi này là chỗ của Phùng lão, ông ta muốn răn dạy hai người hầu, anh cũng không có tư cách nhúng tay."

"…"

Thời Tiểu Niệm lặng yên, mím mím môi.

Khách mời ở đây đều là người của xã hội thượng lưu, không phải ai cũng là thằng ngốc, Phùng lão thì càng không phải là người ngu ngốc, tự nhiên nghe được ý tứ trong lời nói này của Cung Âu, rõ ràng là muốn ông ta mạnh mẽ trừng phạt hai đầu bếp này.

"Quỳ xuống ăn nó đi "

Phùng lão trừng Thời Trung và Mân Thu Quân, lớn tiếng mà quát.

Thời Trung đứng ở nơi đó, giờ khắc này nhìn con gái nuôi mình đã từng xem thường lại xinh đẹp đứng trước mặt mình, một đám người còn cúi đầu khom lưng với cô, ông ta vừa thẹn lại vừa phẫn nộ, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, nói rằng, "Sĩ khả sát bất khả nhục, chúng tôi rời khỏi chỗ này là được rồi"

Nói xong, Thời Trung muốn đi, lại bị một bảo tiêu của Phùng gia đè lại, trực tiếp bị ấn xuống đất, cong gối đã một cái về phía ông ta, bắt ông ta khuất nhục quỳ xuống.

"Cho ngươi ăn thì ngươi ăn, đem sàn nhà liếm liếm sạch sẽ cho ta, quả thực cho ta mất mặt mà" Phùng lão nói, ngữ khí cay nghiệt đến cực điểm.

Trên đất hoàn toàn lộn xộn, bánh ga tô vỡ nát tung tóe khắp sàn.



Mân Thu Quân thấy Thời Trung bị đẩy quỳ xuống, vội vã cầu khẩn nói, "Phùng lão, van cầu ông, thả cho chúng tôi một con đường sống đi, là do chúng tôi không làm không ngon, xin lỗi, xin lỗi, tôi quỳ xuống lạy ông, ông tha cho chúng tôi đi mà."

Mân Thu Quân nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn gương mặt đầy vết thương cảu bà, cuối cùng lại không đành lòng, ở bên người Cung Âu thấp giọng nói, "Quên đi, em đã nói rồi cầu về cầu, đường đường về, em cũng không muốn liên quan đến bọn họ nữa."

Dù sao cũng đã nuôi cô một thời gian.

Bây giờ cô chỉ muốn mãi mãi bất tương vãng lai.

"Em còn đối với bọn họ nhẹ dạ, bọn họ chưa từng coi em là con gái của mình." Cung Âu thấp mâu nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt lộ ra một vệt mù mịt, "Em tin hay không tin, chỉ cần anh nói một câu, bọn họ liền nằm xuống ăn."

Nói xong, Cung Âu từng bước từng bước đi tới trước mặt hai người.

Thời Trung cũng đã ở trong xã hội nhìn quen đám người hô mưa gọi gió, nhưng đứng trước mặt Cung Âu, rõ ràng cảm thấy mình nhỏ bé, quỳ trên mặt đất cùi thấp đầu xuống.

"Cung tiên sinh, van cầu ngài, buông tha cho chúng tôi đi"

Mân Thu Quân cầu xin nhìn về phía Cung Âu.

Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, sau đó cười nhẹ một tiếng, "Buông tha cho các ngươi, có thể. Đem con gái các ngươi giao ra đây."

"Cung tiên sinh"

Nghe vậy, Mân Thu Quân biết mục đích Cung Âu tới đây, chân nhất thời mềm nhũn, ngã quỳ trên mặt đất.

"Ta cũng không phải là người kiên nhẫn, cho các ngươi mười giây để cân nhắc."

Cung Âu đứng ở nơi đó, cao cao tại thượng, thấp mâu liếc đồng hồ trên cổ tay.

Không biết ai nhỏ giọng bắt đầu đếm ngược, sau đó thì một đám người hùa nhau đồng loạt đếm ngược: 8, 7, 6, 5

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhìn bố mẹ nuôi đang quỳ trên mặt đất .

Mân Thu Quân bi thương, cùng Thời Trung nhìn nhau, sau đó hai người nhận mệnh quỳ trên mặt đất, bắt đầu nhặt từng bánh ga tô trên đất bỏ vào trong miệng, nhặt từng miếng từng miếng một, nuốt xuống.

Tuy rằng sàn nhà sạch sẽ, nhưng động tác này khiến cho bản thân cảm thấy nhục nhã.

"…"

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to hai mắt, tiến về phía trước một bước, muốn cản bọn họ.

Trong con ngươi của Cung Âu xẹt qua một vệt lạnh lẽo, đưa tay ra tay ngăn cản cô, ở bên tai cô trầm thấp nói, "Bọn họ muốn vì Thời Địch mà ăn, em cho rằng, nếu như ngày hôm nay đổi lại là em, thì bọn họ có vì em mà ăn những này không"

"…"

Thời Tiểu Niệm choáng váng.

Đáp án tự nhiên là không biết.

Mặc kệ Thời Địch làm sai chuyện gì, bố mẹ nuôi đều sẽ bao che, đều sẽ bảo vệ.

"Đối với Thời Địch, bọn họ mới có thể gọi là cha mẹ, đối với em, ngay cả trách nhiệm cơ bản của cha mẹ cũng không làm được." Cung Âu lạnh lùng thốt, "Vì lẽ đó, anh không cho phép em đồng tình bọn họ"

Cung Âu nói trắng ra.

Đúng vậy a, những việc mà bọn họ làm cho Thời Địch mới xứng là những việc cha mẹ làm cho con cái.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, sắc mặt chán nản nhìn bố mẹ nuôi, hai người quỳ trên mặt đất không ngừng mà nhặt những miếng bánh ga tô ăn, nhận hết tất cả nhục nhã.

"Đúng là như hai con chó."

Có người cười nhẹ lên, ngay sau đó tất cả khách mời cũng cười nhạo theo, còn có người chụp ảnh bọn họ lại.

Mân Thu Quân vừa khóc vừa ăn, Thời Trung đem bánh ga tô dùng sức mà nhét vào trong miệng, ăn đến nỗi miệng phình cả ra, râu giả đều rơi xuống, trên gương mặt đâu còn vẻ cao ngạo như khi ở tập đoàn Mộ thị.

Nhìn đủ rồi.

Cung Âu hướng Phùng lão liếc mắt ra hiệu cho ông ta.

Phùng lão lập tức thông báo với phu nhân bên cạnh, "Thanh Trường, để nơi này lại cho Cung tiên sinh, mau mời khách đi lên lầu tiếp tục tận hứng."

"Tốt."

Khách mời trong hội trường lục tục rời đi.

Yến hội được tổ chức trong phòng khách vàng son lộng lẫy, ánh đèn óng ánh, sau khi toàn bộ các tân khách rời đi, còn sót lại vài người bọn họ.

Mân Thu Quân khóc đến nước mắt giàn giụa, đôi mắt càng thêm sưng đỏ.

"Đem bánh ga tô ăn nhanh lên "

Có bảo tiêu đạp Thời Trung một cước, trên mặt Thời Trung lộ ra vẻ tức giận, lại không thể phát tiết, duy trì tôn nghiêm cuối cùng, không tiếp tục ăn bánh ga tô nữa.

Bảo tiêu liên tục đá ông mấy đá.

"Tôi ăn tôi ăn tôi ăn" Mân Thu Quân nhìn thấy bọn họ như vậy liền vội vàng nói, khóc đến nỗithở không ra hơi, nằm sát xuống đất nhặt lên một miếng bánh ga tô to liền nhét vào trong miệng.

Vô cùng chật vật.

Mỗi một động tác đều lộ ra vẻ thấp hèn.

Thời Tiểu Niệm không đành lòng nhìn xuống, cô quay đầu không nhìn phía bọn họ, mũi chua xót.

Cô rất muốn nói đỡ cho mẹ nuôi, nhưng vừa nghĩ tới việc mẹ nuôi bỏ thuốc cô, lại lên truyền thông nói lung tung, làm cho cô không muốn nói nữa.

Hiện tại bọn họ lại còn đang bao che cho Thời Địch.

Thời Trung thấy Mân Thu Quân đang cố gắng ăn, nên đơn giản không ăn nữa, nhìn vợ ăn một mình.

Mân Thu Quân đem toàn bộ bánh ga tô trên mặt đất ăn sạch sẽ, chảy nước mắt nhìn về phía Cung Âu, "Cung tiên sinh, bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa"

"Có thể, cầu xin bạn gái của tôi đi." Cung Âu liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, "Cô ấy cho phép các ngươi đi, các ngươi mới có thể đi."

"Cầu xin cô ta"

Thời Trung quỳ trên mặt đất sững sờ, làm sao có khả năng bắt ông ta đi cầu cái loại tiểu Tiện này đây.

"Đừng nói nữa." Mân Thu Quân đấm nhẹ Thời Trung một cái, sau đó quỳ trên mặt đất nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm, bánh ga tô chúng ta cũng đã ăn, con để cho chúng ta đi đi, van cầu con, van cầu con"

đôi mắt Thời Tiểu Niệm ẩm ướt, trừng mắt nhìn, sau đó chuyển mâu nhìn về phía bà, chỉ thấy tất cả trên mặt Mân Thu Quân đều là vết thương.

Thời Địch đã nói, mẹ nuôi đang bị cha nuôi bạo hành.

Cô nhìn về hướng Thời Trung, chỉ thấy Thời Trung đang chật vật, bị một bảo tiêu đè quỳ trên mặt đất, nghiêng đầu đi, không nhìn tới cô, trên mặt còn có một phần cao ngạo không tên.

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm lạnh lạnh, "Cha nuôi, ông không cầu tôi sao"

Nghe vậy, Thời Trung trừng mắt về phía cô, khó có thể tin, "Cô đang nằm mơ hả, cái loại tiểu tiện chủng như cô mà dám bắt ta quỳ xuống cầu xin cô hả "

"Ầm"

Cung Âu nghe nói như thế, giơ chân lên đạp một phát về phía Thời Trung, lồng ngực Thời Trung trúng một cước, phun ra một miếng bánh ga tô, lạnh lùng nghiêm nghị mà quát, "Ngươi dám gọi ai là tiểu tiện chủng, người muốn chết hả"

"Ta" Thời Trung bị đánh nói không lời.

Bảo tiêu đứng ở một bên trừng Thời Trung quát, "Cầu xin đi, không nghe Thời tiểu thư nói gì sao."

Thời tiểu thư nói

Từ lúc nào mà ông lại phải đi cầu xin con gái nuôi của chính mình .

Thời Trung lỳ lợm không mở miệng.

Thời Tiểu Niệm không lại để ý tới Thời Trung, chỉ là nhìn Mân Thu Quân hỏi, " Làm sao các người lại chạy đến nhà bếp Phùng gia làm công"

Cô rất nghi hoặc, cô tính toán qua, tiền của Thời Địch cũng bù đắp được nợ cuả Thời Trung, coi như thiếu một chút, Thời Địch có thể đem những đồ hàng hiệu đi bán, đem nhà đi bán nữa, còn dư lại bọn họ cũng có thể ung dung sống không có trở ngại gì cơ mà.

Thời Trung là lớp người trung lưu, Mân Thu Quân ở nhà làm phu nhân, dù hai người không thể sơ với tầng lớp thượng lưu, nhưng so với tầng lớp bên dưới thì sống sung túc hơn nhiều, vì sao lại lưu lạc tới mức làm thuê trong nhà bếp cho người khác.

Tiền đâu hết rồi

"Chúng ta" Mân Thu Quân có nỗi khổ khó nói, không nói ra được.

Thời Tiểu Niệm thấy bà như vậy, cũng không truy hỏi, chỉ nói, "Thời Địch ở nơi nào"

"Tiểu Niệm, vì sao con cũng ép buộc em gái của mình" Mân Thu Quân ngơ ngác nhìn cô, người còn quỳ trên mặt đất.

"Đến tột cùng thì bà có biết Thời Địch làm cái gì với tôi hay không, tôi đã buông tha co cô ta rất nhiều rồi, nhưng cô ta lại một lần nữa muốn nhục nhã tôi" Thời Tiểu Niệm có chút kích động nói.



"Không cần hỏi bọn họ, chúng ta đi"





Âm thanh của Cung Âu bỗng nhiên vang lên ở sau lưng cô.





Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà quay đầu nhìn về phía hắn, cung Âu kéo tay cô lại đi ra ngoài, lưu lại Thời Trung và Mân Thu Quân quỳ tại đó mà kinh ngạc.





Rời khỏi Phùng gia, bên ngoài đã có xe chờ từ lâu.





"Bây giờ chúng ta đi đâu" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà hỏi, người bị Cung Âu nhét vào trong xe.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.