"Em không muốn." Thời Tiểu Niệm thấy bệnh nhân rời đi, sau đó liền bỏ tay Cung Âu ra đi về phía hành lang.
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu rống cô.
Thời Tiểu Niệm cũng không quay đầu lại.
"…"
Cung Âu khẽ nguyền rủa một tiếng, đạp một cước vào tường, hàm răng cắn chặt.
Hài tử.
Tại sao vào lúc này lại lòi ra hài tử, hắn chờ lâu như vậy, bảo bảo chậm chạp không đến, lại nhằm đúng lúc này mà đến chứ.
Hắn thật nên chặt Thời Địch ra thành từng mảnh nhỏ, mà không phải thả cho cô ta một con đường sống
Thời Tiểu Niệm nhanh chân ra khỏi bệnh viện, ngay cả xe cũng không ngồi, cứ đi thẳng về phía trước, rất nhanh, tay cô bị người từ phía sau nắm lấy, bắt xoay lại phía sau.
"Em muốn đi đâu" Cung Âu thấp mâu trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nghiêm nghị mở miệng, vẻ mặt không vui.
"Bây giờ em muốn yên tĩnh một mình, anh buông tay ra đi."
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói rằng, trong lòng ủy khuất vô cùng.
Dù thế nào cô cũng không nghĩ đến, có hài tử mà hắn lại không cao hứng, còn đang hoài nghi cô.
"Ai cho phép em ở một mình."
Cung Âu quát, Thời Tiểu Niệm giãy dụa cố bỏ tay hắn, Cung Âu sầm mặt lại, đem cô ôm ngang lên, đi tới chiếc xe bên cạnh đem cô nhét vào trong xe, "Thời Tiểu Niệm, em không được phép rời đi, chuyện lần trước anh chỉ cho phép phát sinh một lần"
Hắn sẽ không cho bất luận người nào thừa cơ lợi dụng thêm một lần nữa
Hắn sẽ không để cho cô gặp phải chuyện như vậy lần nữa, tuyệt đối không
Thời Tiểu Niệm bị nhét vào trong xe, cô điều chỉnh vị trí, nhìn cung Âu từ một bên khác lên xe, cô không khỏi lạnh lùng hỏi, "Cung Âu, kỳ thực từ xưa đến nay anh chưa từng tin tưởng em, anh vẫn cảm thấy đêm đó em bị người ta vũ nhục"
"Câm miệng"
Vừa nghe đến hai chữ vũ nhục, Cung Âu liền rống to, sắc mặt tối tăm đến đáng sợ, đôi mắt âm lãnh trừng cô, một bàn tay nắm chặt chặt quyền.
"…"
Nhìn thấy hắn phản ứng thế này, Thời Tiểu Niệm đã biết đáp án, không khỏi cười khổ một tiếng, không tiếp tục nói nữa, cụp mắt xuống, đôi mắt cảm thấy cực kỳ chua xót.
Cô cho là hắn đã tin tưởng cô.
Nguyên lai, căn bản hắn chưa từng.
Cung Âu ngồi ở bên cạnh cô, một lúc lâu sau, hắn mới đè xuống một ít tức giận, nói, "Anh đã nói: không được phép nhắc lại sự kiện kia, sự kiện kia đã qua rồi."
"Anh không tin em, chuyện này sẽ không qua." Thời Tiểu Niệm nói rằng.
"Anh đã nói rồi, đã qua là đã qua, có thể đừng tiếp tục nói ra hay không "
Cung Âu tàn nhẫn trừng cô, gầm nhẹ đi ra, gương mặt biểu lộ ra sự tức giận, trên trán thậm chí nổi lên gân xanh.
Tại sao phải bắt hắn một lần nữa đối mặt với chuyện kia
Hắn không muốn nghĩ đến
"…"
Thời Tiểu Niệm bị hắn rống đến nỗi thân thể trận co rúm lại, không tiếp tục để ý tới hắn, quay mặt sang nhìn bên ngoài cửa xe, đôi mắt có chút chua xót, nước mắt không khỏi lăn xuống.
Oan ức đầy ngập trong lòng cô.
Vốn là chuyện nên hài lòng, nhưng bây giờ lại có vẻ thành chuyện buồn rồi.
Dọc theo đường đi, hai người đều rơi vào trầm mặc, không ai mở miệng, không ai nói chuyện, Thời Tiểu Niệm nhìn quang cảnh ngoài cửa xe, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống.
Trở lại đế quốc pháo đài, đầu Thời Tiểu Niệm cũng không lại, cứ đi về phía thang máy.
Phía sau, Cung Âu cũng không đi theo.
Nhưng cô nghe được tiếng đồ đạc bị đập phá.
Hắn lại bắt đầu nổi nóng, bắt đầu nổi giận, một điểm hắn cũng không thể khống chế được, giận dữ liền không khắc chế được chính mình, trên dưới đế quốc pháo đài lại không thể tiếp tục an bình.
Thời Tiểu Niệm vừa vào phòng ngủ, liền té nhào vào trên giường gào khóc.
Có oan ức, có thất vọng.
cô không hiểu, rõ ràng Cung Âu đối xử tốt với cô như vậy, tại sao lúc này lại cố chấp đến lợi hại như vậy, chính là không tin cô, không tin lời của cô.
Lúc trước cô nói muốn kiểm tra, hắn lại không chịu để cô đi kiểm tra.
Cứ như vậy tiếp nhận rồi, sau đó lại còn đối xử với cô giống như trước đây, sau khi cô trải qua loại chuyện đó, hắn vẫn yêu cô như vậy, cô đã rất cảm động.
Nhưng vì cái gì lại không tin đây, lẽ nào hắn cảm thấy cô đang nói láo à
"Cung Âu, anh là thằng khốn"
Thời Tiểu Niệm vửa khóc lóc vừa mắng Cung Âu, đem cả khuôn mặt vùi vào trong chăn khóc đến kinh thiên động địa, đôi tay tóm chặt lấy chăn.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Thời Tiểu Niệm từ giường ngồi lên, đưa tay xoa xoa nước mắt, sau đó đi đến trước cửa phòng mở cửa.
"Thời tiểu thư." Phong Đức đứng ở bên ngoài, nhìn thấy cô có vẻ đã khóc, sửng sốt một chút, đem túi cầm trong tay đưa cho cô, "Thời tiểu thư, đây là kết quả kiểm tra ở bệnh viện hôm nay."
"Cảm tạ."
Thời Tiểu Niệm tiếp nhận chiếctúi.
"Thời tiểu thư cô có khỏe không" Phong Đức quan tâm hỏi.
"Tôi rất khỏe." Thời Tiểu Niệm chớp chớp đôi mắt còn đang chua xót, trầm mặc hai giây lại hỏi, "Hắn còn đang ném đồ vật"
Phong Đức gật gật đầu, "Vâng."
"Để hắn ném đi, cái kẻ hoang tưởng cố tình gây sự không tin lời người khác" Thời Tiểu Niệm có chút tức giận nói, lập tức muốn đóng cửa phòng.
"Thời tiểu thư, thiếu gia cũng không phải là không tin cô." Phong Đức gọi cô lại.
"Cũng không phải là" Thời Tiểu Niệm tự giễu nở nụ cười, xoay người hai mắt đỏ ửng nhìn về phía gương mặt hiền lành của Phong Đức, "Ông có biết tại sao hắn ném đồ vật hay không, bởi vì hắn cảm thấy hài tử trong bụng tôi không phải của hắn, căn bản hắn không tin tưởng tôi"
Nghe vậy, Phong Đức thở dài, nói rằng, "Thiếu gia không phải không tin tưởng Thời tiểu thư."
"Có ý gì"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cái này chẳng lẽ còn gọi tin tưởng cô sao
"Vâng" Phong Đức suy nghĩ một chút vẫn là nói rằng, "Thiếu gia là cảm thấy lúc đó Thời tiểu thư đã ngất đi, không muốn tiếp thu sự thực."
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, lập tức liền cảm thấy được hoang đường đến cực điểm, "Lại cảm thấy tôi đã quên đúng không, cảm thấy tôi có thể lại mất trí nhớ một tiếng đồng hồ, tại sao mỗi lần hắn đều tình nguyện tin tưởng những chuyện hoang đường gì đó, nhưng không muốn tin tưởng tôi"
Thời khắc này Thời Tiểu Niệm rất muốn bổ đầu Cung Âu ra để nhìn, nhìn trong đầu hắn đang chứa những thứ gì
"Thời Tiểu Niệm, cô đừng nghĩ vậy, thiếu gia là hạng người gì, cô hiểu rõ mà." Phong Đức bất đắc dĩ nói.
"…"
Đúng, hắn bị chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, cô không thể dùng suy nghĩ của người bình thường giải thích cho hành động của hắn.
Thời Tiểu Niệm nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại, người là do bản thân cô chọn, chính mình yêu, điểm tốt cô yêu, điểm xấu cô cũng phải tiếp thu, hoặc là giúp hắn thay đổi.
"Phong quản gia, vậy tôi phải làm gì" Thời Tiểu Niệm hỏi, "Sử dụng đến ghế phát hiện nói dối, hay là thôi miên, những lời khi tôi bị thôi miên hắn có thể tin đi"
Cũng không phải cô chưa từng ngồi qua ghế phát hiện nói dối, chưa từng bị thôi miên qua.
Phong Đức nhìn dáng vẻ ủy khúc của Thời Tiểu Niệm lúc này cũng có chút không đành lòng, nói rằng, "Thời tiểu thư là người khoan dung, tốt lắm, tôi sẽ cùng thiếu gia nói chuyện, nếu hắn đồng ý, thôi miên cũng chưa chắc không phải phương pháp tốt."
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Phong Đức lập tức rời đi.
Thời Tiểu Niệm đi vào, trên gương mặt thanh tú không hề có một chút vẻ mặt vui sướng bởi vì mang thai, cô đi tới trước cây đàn dương cầm ngồi xuống, tầm mắt rơi vào dấu ấn trên mặt cây dương cầm.
Cung úc.
Anh trai Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm giơ tay lên chạm đến vết khắc đó, Phong Đức đã nói, mỗi khi Cung Âu cố chấp, chỉ có Cung Úc mới có thể giải quyết.
"Nếu như là anh, anh sẽ khuyên Cung Âu như thế nào " Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi.
Cung Úc chết rồi, trong tất cả mọi người chỉ có cô là người thân cận nhất với Cung Âu, nên Phong quản gia đều phải xin chỉ thị để cô quyết định, thế nhưng trên thực tế, cô có thể lấy cái chủ ý gì đây
Tại sao không tin cô.
Tại sao.
Lúc Tiểu Niệm vuốt dấu ấn trên mặt Piano, cảm thấy cực kỳ chua xót, cô nỗ lực không cho nước mắt rớt xuống, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rớt xuống
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước cây đàn dương cầm hai giờ liền.
Một loạt tiếng bước chân trầm thấp truyền đến.
Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên, chỉ thấy Cung Âu từ bên ngoài đi tới, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, quần áo thiết kế nho nhã khiến cho lệ khí táo bạo trên người hắn được che đậy đi không ít, tóc của hắn nửa ướt, như là mới vừa vận động hay như vừa tắm xong.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, đưa tay lau nước mắt.
"Đã khóc rồi."
Cung Âu chân dài bước đến trước mặt cô, giọng trầm thấp vang lên.
"Không có."
Thời Tiểu Niệm nói, ngữ khí mang theo vài phần quật cường.
"Đã khóc chính là đã khóc, nói dối cái gì "
Cung Âu không vui nói, một tay cương quyết giơ cằm của cô lên.
Thời Tiểu Niệm bị ép ngẩng mặt lên, vệt nước mắt trên mặt cô khiến cho lồng ngực của hắn tê rần, lông mày của hắn lập tức nhăn lại, ngón tay thon dài xoa mặt cô, "Làm sao khóc thành như vậy"
"Em không sao, người có việc chính là anh."
Thời Tiểu Niệm không nhìn tới đôi mắt của hắn, lãnh đạm nói, muốn đẩy tay hắn ra nhưng không đẩy được, cằm vẫn bị tay hắn hung hăng nắm.
"Anh cũng không có chuyện gì" Cung Âu trầm giọng nói.
"Không có chuyện gì mà anh lại ném đồ đạc" Thời Tiểu Niệm nói.
"Được rồi được rồi, em chớ khóc, không người khác lại cho là Cung Âu anh làm cho em oan ức " Cung Âu nói, nghiêng mặt sang bên, lạnh lùng giương giọng, "Phong Đức, rót cốc nước vào đây."
"Vâng, thiếu gia."
Âm thanh của Phong Đức ở bên ngoài vang lên.
Thời Tiểu Niệm vẫn ngồi ở trước cây đàn dương cầm, cô không nghe thấy trong giọng nói của Cung Âu lộ vẻ tức giận, lửa giận của hắn đã tắt rồi sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]