Xưa nay cô chưa từng thấy người nào dối trá giỏi hơn Mona.
"Tôi đây không phải dối trá, tôi đây là đang nỗ lực, tôi muốn bắt kịp Cung Âu." Mona nói, trên mặt có kiêu ngạo tuyệt đối cùng tự tin.
"Tôi nghĩ, tốt nhất là cô đừng mơ tưởng nữa, cô nỗ lực 5 năm thì thế nào, nỗ lực 50 năm thì thế nào, Cung Âu sẽ không yêu cô, Lancaster đại tiểu thư ạ."
Thời Tiểu Niệm dùng ngữ khí khinh bỉ để đáp lại cô ta.
Lá bài duy nhất mà Thời Tiểu Niệm đang nắm trong tay chính là tình cảm của Cung Âu đối với cô.
Nghe vậy, sắc mặt Mona lại khó coi thêm vài phần, nhưng rất nhanh cô ta đã điều chỉnh lại, cười lạnh nhìn về phía cô, "Tiểu Niệm, thứ cô có thể khoe khoang không phải là tình cảm của Cung Âu sao"
"Như vậy là đủ rồi, không phải sao"
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói.
"Thời Tiểu Niệm, cô đúng là rất đáng thương, đến bây giờ cái bụng cũng đã lớn rồi, mà cô còn không rõ vì sao Cung Âu lại yêu cô." Mona đứng ở nơi ánh mặt trời chiếu gắt gao nhất, ngăn cản ánh mặt trời chiếu vào cô, trong đôi mắt xanh thẳm của biển cả viết rõ hai chữ đồng tình.
"lại muốn bắt đầu nói chuyện giật gân sao" Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại.
"Tôi là một bác sỹ tâm lý, tôi dùng từ ngữ chuyên ngành nhất để nói cho cô biết, Cung Âu không yêu cô, mà là cố chấp với cô mà thôi."
"Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô "
Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng.
"Cô sẽ tin, bởi vì cô biết tôi đã nói đúng."
Mona dời tầm mắt về phía ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, đem hai tay tạo thành hình chiếc máy ảnh, để ngăn cản ánh mặt trời, cô ta chậm rãi nói, "E rằng ngay cả chính Cung Âu cũng không biết tại sao yêu cô, bởi vì hắn nhìn cô hợp mắt, như nhìn ánh mặt trời, như nhìn một con chó, như nhìn thấy một đống tiền, như nhìn một con rối… bên trong thế giới, hắn cảm thấy thoải mái, cảm thấy yêu thích, cảm thấy mang theo bên người mới an tâm, cũng chỉ đến thế mà thôi."
"…"
Nghe vậy, trên mặt Thời Tiểu Niệm không có biểu hiện gì, chăn đã bàn tay cô vò đến rách cả ra, tạo thành một một cái lỗ.
Cô lại đang được tình địch của mình là bác sỹ tâm lý phân tích lý do gốc tại sao Cung Âu yêu cô.
Sai.
Là vì cái gì mà cố chấp trên người cô.
Chỉ vì nhìn thấy hợp mắt, lại như nhìn thấy một con chó thấy vừa mắt.
" Thế giới của người hoang tưởng chính là như vậy, thời điểm cố chấp đối với một vật nào đó sẽ rất điên cuồng, muốn nắm giữ triệt để mới coi như thỏa mãn, bằng không làm thế nào cũng không cảm thấy cam tâm."
Mona thả tay của mình xuống, lập tức nhìn phía lúc Tiểu Niệm, "Vì lẽ đó, Cung Âu muốn mang theo cô 24/24 giờ, chỉ ăn cơm cô làm, lo lắng cho sư an toàn của cô, hắn đối với cô có ý muốn sở hữu mãnh liệt, nhưng những điều này bất quá chỉ là do hắn đang bệnh mà thôi."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, bỗng nhiên một câu cũng đều nghe không vô nữa.
"Xin mời cô đi ra ngoài, tôi mệt mỏi rồi."
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng thốt.
"Tôi còn chưa nói xong."
Mona không chịu buông tha cho cô, đi tới bên giường của cô chậm rãi cúi người, hai tay đặt trên giường, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm, cô nên tỉnh lại đi, cô như vậy, dựa vào cái gì mà để người đàn ông khiến cho toàn bộ mọi người thế giới rít gào coi trọng."
Thời Tiểu Niệm là ai
Cung Âu là ai
Trên thế giới này không có câu chuyện cổ tích.
"Cô nói xong chưa" Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, nhìn về phía Mona, "Được, coi như những lời cô nói đều đúng đi, là hắn cố chấp với tôi, vậy thì như thế nào, hắn chỉ cố chấp với một mình tôi, tôi cũng cho rằng đó chính là yêu."
"…"
Mona nhìn cô, giật mình.
Nhìn Thời Tiểu Niệm nhu nhược yếu ớt như vậy, không nghĩ tới còn là một người phụ nữ cứng đầu không chịu chịu thua, có chút ý nghĩa.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói, "tình cảm của người hoang tưởng là bệnh, không phải là yêu sao?"
"Vậy tình cảm của người mất trí nhớ chính là bệnh, không phải yêu sao?" Mona bỗng nhiên nói.
"…"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
"Xưa nay, trước khi thi bao giờ tôi cũng ôn bài." Mona cười nói, "Chuyện cũ của cô tôi đều biết rõ, thời điểm Mộ Thiên Sơ mất trí nhớ nên ở cùng em gái cô, cô không phải dây dưa đến sáu năm sao"
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới Mona điều tra kỹ chuyện này.
Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến.
"Xem ra hồ sơ cá nhân mà cô tra được cũng không phải là đặc biệt rõ ràng, tôi chỉ muốn khôi phục ký ức cho Thiên Sơ mà thôi." Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói.
"Vậy thì sao, cô không nghĩ xem nếu Mộ Thiên Sơ khôi phục ký ức, còn yêu em gái cảu cô không?"
"…"
"Đáp án chính là bọn họ phân tán, một người chết một người phải lưu lạc phương xa." Mona cười lạnh một tiếng, "Vì lẽ đó, hiện tại, cô có tư cách gì để nói tình cảm của người hoang tưởng là yêu"
"…"
Bị người ta mổ xẻ từng li từng tý mà Thời Tiểu Niệm không thể nào cãi lại.
Cô ngồi ở chỗ đó, chỉ có im lặng và im lặng.
"Lẽ nào cô không biết, nếu như Cung Âu trị khỏi bệnh, hắn còn có thể yêu cô sao" Mona hỏi, trong đôi mắt xanh thẳm như phản chiếu ánh hào quang.
"…"
"Một người cao quý như Cung Âu có thể yêu một đứa con gái nuôi bị bỏ rơi sao" Mona nói, cười lạnh một tiếng, "Đừng tự lừa gạt chính mình, Thời Tiểu Niệm."
Một đứa con gái nuôi bị bỏ rơi.
Một người cao quý như Cung Âu.
"Mona, tôi phải thừa nhận cô là một người phụ nữ rất biết nói chuyện, nhưng bây giờ, cô có thể rời khỏi đây rồi."
Thời Tiểu Niệm nói một cách lạnh lùng, lại một lần nữa đuổi cô ta đi.
"Ở trong tâm lý học, cô cứ liên tục đuổi tôi đi như vậy, là do cô cảm thấy tôi làm cho cô cảm thấy bất an." Mona đứng thẳng người, tùy ý nhún nhún vai, một tay đặt ở vòng eo nhỏ nhắn của mình, tràn ngập tự tin.
"…"
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn về phía cô ta, giương giọng hô, "Phong…"
"ok, tôi đi." Mona đánh gãy lời của cô, "Kỳ thực Tiểu Niệm à, căn bản tôi không coi cô là đối thủ của tôi, mà cô, cũng đừng coi tôi là đối thủ, đối thủ của cô là Cung Âu."
"…"
Thời Tiểu Niệm không muốn tiếp tục để ý đến cô ta.
Mona đi ra ngoài, đưa tay muốn mở cửa phòng, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Đương nhiên cô có thể đem đoạn đối thoại hôm nay nói cho Cung Âu, nhưng tôi cũng có biện pháp để hắn tiếp tục giữ tôi lại. Biết tại sao không, bởi vì chỉ cần tôi không làm cô thương tổn, một người đàn ông kiêu ngạo tự phụ như Cung Âu, giữ một người phụ nữ ái mộ hắn lại làm bác sỹ, hắn cũng không cảm thấy có cái gì."
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc hạ mắt xuống, không nhìn tới cô ta.
Nói xong, Mona mở cửa rời đi.
Lưu lại một mình Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, cô ngồi ở chỗ đó, một tay dùng sức mà nắm chặt chăn, gương mặt dần trở nên trắng xám.
Đêm đã khuya, rất yên tĩnh.
Trong khu vườn của bệnh viện, vệ sỹ phân tán chung quanh mà đứng, Phong Đức đứng trong trường đình.
Phần chop của trường đình màu trắng, một mình Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong đình, dựa vào cây cột, nhìnkhung cảnh xung quanh dưới ánh đèn, quần áo bệnh nhân màu trắng mặc trên người cô có vẻ rất rộng, làm cho người ta cảm giác thân thể cô đặc biệt gầy gò, không giống như dáng vẻ mà phụ nữ có thai nên có.
Thời Tiểu Niệm nhìn phía trước, trước mắt như chìm trong sương mù.
Buồn cười sao
Một người đàn ông yêu cô, là bởi vì sinh bệnh, là bởi vì tinh thần bị hoang tưởng.
Vì thế nên, dù ngày hôm nay cô có là con cún nhỏ, cho dù dung mạo của cô có quán dị như thế nào, cho dù tính cách của cô có vặn vẹo ra sao, chỉ cần Cung Âu vừa mắt, tất cả đều không là gì.
Thời Tiểu Niệm nhớ lại hiểu biết về Cung Âu từ trước tới giờ.
Từ khi vừa mới bắt đầu, Cung Âu đã cảm thấy hứng thú với cô, kỳ thực cô cũng đoán ra, Cung Âu là một nhân vật kiệt xuất như vậy làm sao vừa nhìn đã coi trọng cô.
Sau đó, cô không tìm được đáp án, cũng không tiếp tục phỏng đoán, ngược lại yêu chính là yêu, không phải sao
Hiện tại, lại một lần nữa vấn đề này được đặt trước mặt cô.
" Lẽ nào cô không biết, nếu như Cung Âu trị khỏi bệnh, hắn còn có thể yêu cô sao "
" Một người cao quý như Cung Âu có thể yêu một đứa con gái nuôi bị bỏ rơi sao "
Từng câu nói của Mona lại đang vang vọng bên tai cô.
Không phủ nhận, Thời Tiểu Niệm muốn biết đáp án, nhưng cái đáp án này, cô không biết mình có thể chịu đựng được hay không
"Hey"
Một âm thanh đột nhiên nổ lên ở bên tai cô, bá đạo vô lý.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc quay đầu lại, thấy Cung Âu đứng bên ngoài đình, một tay chống lên cây cột, trên khuỷu tay khoác Âu phục, ngọn đèn mờ chiếu lên gương mặt anh tuấn của hắn, hắn cúi đầu, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào cô.
Đột nhiên nhìn thấy mặt Cung Âu, Thời Tiểu Niệm đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
cô không biết người đàn ông trước mắt có phải là Cung Âu thật hay không.
"Sao mặt em lại dại ra vậy" Cung Âu đưa tay nhéo lấy khuôn mặt mềm mại của cô, con ngươi đen yên lặng nhìn chằm chằm cô, "Thừa dịp anh không ở đây lại nghĩ ngợi lung tung cái gì"
"Không có a."
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng lên tinh thần, nhẹ giọng nói rằng.
"Có phải là đang nghĩ đến người đàn ông khác"
Cung Âu hỏi, đột nhiên cảm giác thấy có khả năng này, gương mặt anh tuấn lập tức tối sầm lại, con ngươi đen nhìn chằm chặp cô, "Thời Tiểu Niệm em dám muốn người đàn ông khác"
"Em nào có, cả ngày em có thể nhìn được mấy người đàn ông mà muốn với chẳng không muốn."
Cô chỉ nghĩ tới hắn.
"Có nhiều, rất nhiều" Cung Âu đứng bên ngoài đình, thấp mâu trừng mắt cô, "Có Phong Đức, quản gia, còn có bác sỹ tất cả đều là nam"
"Đúng vậy a, em đều nghĩ đến một lần."
Thời Tiểu Niệm ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Em còn dám muốn toàn bộ " Cung Âu ném Âu phục đi, duỗi ra hai tay bóp lấy cổ của cô, cúi người, đôi đen thẳng tắp trừng mắt nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm em là người của anh, em dám muốn người khác anh liền giết chết em"
"…"
Thời Tiểu Niệm tựa ở cây cột, có chút ngạc nhiên mà nhìn gương mặt tuấn bàng gần ngay trước mắt này.
Rõ ràng cô cảm giác được, ngón tay của Cung Âu có dùng lực, đôi mắt đen tràn đầy lửa giận.
Đổi lại là trước đây, có khả năng cô chỉ cảm thấy tính chiếm hữu của Cung Âu quá nặng, cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, cô mới phát giác, ngay cả điểm này cũng được coi là một loại hoang tưởng.
Phụ nữ chính là như vậy, biết rõ tình địch đang cố ý kích thích mình, nhưng vẫn sẽ bị kích thích đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]