Editor: Yuhina
"Đương nhiên không phải quên giống như mất trí nhớ, chính là nhớ lại cũng là không có chút rung động nào." Mona nói, trong đôi mắt xanh lam tràn đầy ánh sáng kiên định, "Tôi giúp mọi người từ bỏ tình cảm sủng vật này đi."
Với vấn đề này, cô ta rất tự tin.
"…"
Chỉ cần khỏi bệnh, phân lượng của Thời Tiểu Niệm sẽ càng ngày càng nhẹ, thậm chí cũng sẽ không nghĩ tới cô nữa.
Sẽ không nhớ tới Thời Tiểu Niệm, sẽ không nhớ tới cô.
Sắc mặt Cung Âu lạnh lùng đến cực điểm, cụp mắt trừng miếng thịt bò bít tết trong đĩa, miếng thịt bò bít tết trong dạ dày còn đang như dao cắt thân thể của hắn.
Bỗng dưng, Cung Âu từ trước bàn ăn đứng lên, chạy thẳng vào phòng tắm.
"Cung tiên sinh"
Mona ngạc nhiên mà đuổi theo.
Cô ta theo sau, chỉ thấy Cung Âu vọt tới phòng tắm, mở nước ra, sau đó đem ngón trỏ ra dùng sức mà móc vào họng của mình.
"Oẹ"
Cung Âu nôn hết vào trong bồn rửa tay, điên cuồng nôn ra.
"…"
Mona khiếp sợ dùng tay che miệng lại, khó có thể tin mà nhìn tình cảnh này.
Hắn đang làm gì
Hắn điên rồi sao
"Oẹ"
Hai tay Cung Âu đặt cạnh bồn rửa tay, nhìn dòng nước trong suốt kia đang chảy không ngừng, đem miếng bít tết như dao trong dạ dày phun ra toàn bộ, không để lại một chút nào.
"Cung tiên sinh, anh làm cái gì vậy" Mona đứng ở cửa, kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2580922/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.