Editor: Yuhina
Hai tháng sau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Thời Tiểu Niệm tuyệt vọng vượt qua từng ngày một trong tháp cao, thân thể cũng càng ngày càng cồng kềnh, cái bụng to lên rõ rệt.
Bởi vì mang thai đôi, nên bụng của của cô nhìn có vẻ đặc biệt lớn.
Hai tháng qua, Thời Tiểu Niệm dùng hết tất cả biện pháp để cầu cứu, thậm chí ngốc đến nỗi buổi tối đứng cạnh bên cửa sổ, dùng đèn lóe lên lóe chiếu lên bầu trời, Muốn báo tín hiệu cầu cứu với quốc tế, hy vọng xa vời rằng sẽ có vệ tinh chụp được ảnh.
Sau đó ngẫm lại hành động của cô quá là buồn cười.
Trước tiên không nói đến ánh đèn của cô không đủ mạnh, cho dù vệ tinh có chụp được cảnh đó, thì ai vừa vặn có thể nhìn thấy đây?
Ai có thể trở thành vị cứu tinh cuả cô.
Thời gian hai tháng quá lâu, lâu đến nỗi mỗi một ngày trôi qua mà cô giảm giác như đã được một năm vậy.
Lâu đến nỗi Thời Tiểu Niệm chỉ có thể tuyệt vọng chấp nhận.
Cô không thể thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, không nỡ cứ như vậy mà từ bỏ bảo bảo, con đường duy nhất của cô bây giờ chỉ có thể là chờ đến khi bảo bảo sinh ra, mẫu tử các cô chia lìa.
Lúc mới bắt đầu còn cố gắng nghĩ tất cả biện pháp chạy thoát, nhưng đến bây giờ, Thời Tiểu Niệm đã nhìn rõ hiện thực, cô không thể giữ lại được hai đứa con của mình.
Cô không còn suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2580864/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.