Editor: shinoki
Thời Tiểu Niệm cảm giác được Cung Âu biến hóa, mắt giật giật, miễn cưỡng mỉm cười, cười nói, "Phải không? Bác sĩ thật sự nói mẹ không sao?"
"Đúng vậy, không sao, không sao, bây giờ cha con và Thiên Sơ đều ở chỗ này chăm sóc mẹ, con mau ngủ đi."
Từ Băng Tâm nói.
" Được, mẹ ngủ ngon."
Thời Tiểu Niệm dưới sự thúc giục của Từ Băng Tâm cúp điện thoại, thông qua một cú điện thoại, lòng Thời Tiểu Niệm thả lỏng không ít.
Mẹ không sao là tốt rồi.
Thời Tiểu Niệm trả điện thoại lại cho Cung Âu, Cung Âu nghiêng người sang, một tay chống mặt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, "Coi như em thức thời, không nhắc đến Mộ Thiên Sơ, có phải trong lòng vẫn lo lắng không yên?”
Hắn đặc biệt thích dùng suy nghĩ của mình đi định nghĩa người khác.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, nằm ở nơi đó nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói, "Em khẳng định vẫn muốn đi gặp Thiên Sơ, phải nói rõ ràng với anh ấy, em thiếu anh ấy một lời giải thích và xin lỗi."
Thái độ của cô thẳng thắn, đặc biệt tự nhiên, nhắc tới Mộ Thiên Sơ cũng chỉ tràn đầy áy náy, đổi lại là người đàn ông khác đã sớm nhận ra, nhưng Cung Âu nhận định chính là nhận định.
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt hắn không chuyển tốt, ngược lại càng âm trầm, "Em muốn cắm sừng anh?"
"Em nào có."
"Em đang lập kế hoạch."
"Vậy anh không muốn nói xin lỗi với Mona sao?" Thời Tiểu Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2580630/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.