Editor: shinoki
Cung Âu đứng bên cạnh cô, giống như không nghe thấy cô hỏi, tiếp tục xối nước lạnh lên tay cô, giọng nói trầm thấp, tao nhã, "Có phải rất đau không?."
Hắn đang trốn tránh câu hỏi của cô.
Nhưng khi hắn lên kế hoạch thoái hôn đã dự tính việc Mona sẽ rời khỏi nơi này, dĩ nhiên cả đời cô cũng sẽ không biết tất cả chuyện này là do một mình hắn bày ra.
Hắn giống như người chế tạo mây mù, đem đến từng tầng từng tầng sương mù, vây tất cả mọi người ở trong, tầm mắt mọi người đều bị màn sương mù trắng bạc này bao phủ, không nhìn thấy màn mây mù này, hắn ở ngoài đắc ý, cười sung sướng.
"Tại sao phải làm vậy" Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ mặt hắn hỏi, thanh âm tái nhợt, "Anh rất kính trọng anh trai mình, anh đã từng vì chuyện này mà chia tay với em, tại sao anh lại xé vết sẹo này ra? Vì sao?"
Cô không hiểu.
Cung Âu nắm chặt tay cô, nắm thật chặt, lòng bàn tay nhào nặn đầu ngón tay của cô.
"Trả lời em, Cung Âu, tại sao anh phải làm thế? Rõ ràng anh không muốn để cho nhiều người biết bí mật của anh trai anh, đó là vết sẹo anh để ý nhất, tại sao anh lại chủ động xé ra?"
Thời Tiểu Niệm hiểu rõ Cung Âu, đến bây giờ, cô vẫn khó tin Cung Âu sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Bởi vì anh không thể mất em."
Cung Âu đột nhiên khoá vòi nước, quay mặt sang, cặp mắt đen kịt, sâu thẳm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2580585/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.