Cung Âu tiếp tục nói, mũi dán lên cô, môi mỏng không biết vô tình hay cố ý lướt qua môi cô, mập mờ.
"Em chỉ nghĩ đến anh."
Thời Tiểu Niệm ngưng mắt nhìn hắn nói, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, không có một chút dối trá.
Chính là bởi vì cô chỉ nghĩ đến hắn, cô mới biết sợ, mới không biết làm gì.
Mộ Thiên Sơ nói bây giờ cô không phải là Thời Tiểu Niệm lúc trước, chỉ là người sống phụ thuộc vào Cung Âu, có lẽ hắn nói không sai.
Nhưng bây giờ cô muốn làm vị hôn thê của Cung Âu, bình an, mạnh khỏe ở bên người hắn, không muốn nghĩ nhiều.
" Ừm."
Cung Âu hài lòng câu môi, hôn một cái lên môi cô, ngậm đôi môi mềm mại của cô quấn quít một phen, lúc này mới bỏ qua cho cô, ngồi về vị trí của mình.
"Cung tiên sinh, Tịch tiểu thư, bánh ngọt tới, đây là đầu bếp trên máy bay mời Cung tiên sinh."
Nữ tiếp viên hàng không bưng bánh ngọt đi tới, đi theo sau là một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng.
Thời Tiểu Niệm hạ mặt bàn xuống, nữ tiếp viên hàng không đặt từng món đồ trên tay xuống bàn, đầu bếp ngoại quốc đứng ở nơi đó giới thiệu, "Cung tiên sinh, Tịch tiểu thư, tôi đặt tên cho chiếc bánh này là trời xanh, nguyên liệu gồm có..."
Đầu bếp nhất nhất giới thiệu.
Phía sau lại có nữ tiếp viên hàng không bưng đồ đi tới, vô tình đụng vào đầu bếp, đầu bếp cách Thời Tiểu Niệm rất gần, nên đụng tới người cô, cả người dựa vào người cô.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Đầu bếp dùng tiếng Anh vừa nói xin lỗi, vừa đứng lên, người còn chưa đứng vững, đã bị Cung Âu một cước đạp lăn xuống đất.
"Phịch!"
Một âm thanh lớn vang lên trên máy bay.
Hai nữ tiếp viên hàng không cũng ngã theo thành một đoàn.
Cung Âu đứng ở nơi đó, trừng người đàn ông kia, sắc mặt tái xanh, trong đôi mắt hiện lên u lãnh, môi mỏng mím chặt.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn Cung Âu, cô không nhìn nhầm, trong mắt Cung Âu mới vừa chợt lóe sát ý rồi biến mất, một giây kia, hắn cơ hồ định giết người đầu bếp.
"..."
Cô ngây người ngồi ở chỗ đó, ba người ngã xuống đất cách cô rất gần, nhưng cô ngay cả đỡ cũng không dám đỡ.
"Xảy ra chuyện gì?"
Từ Băng Tâm nghe được âm thanh, mở mắt ra liền thấy thảm cảnh trước mắt.
Ánh mắt Cung Âu phát lạnh, một giây kế tiếp, sắc mặt hắn khôi phục như thường, ngồi về chỗ, nhàn nhạt nói, "Không có gì, bọn họ không cẩn thận ngã xuống. Còn không đi xuống?"
" Dạ, vâng."
Đầu bếp và hai nữ tiếp viên hàng không còn chưa hiểu rõ tình huống, nghe vậy vội vã đứng lên, thu dọn đống lộn xộn trên sàn liền rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nhìn bánh ngọt trước mặt, đã không còn hứng thú.
Cô nhìn về phía Cung Âu, rất muốn hỏi mình một câu, cô dung túng hắn như vậy, rốt cuộc có ích gì.
Chữa bệnh mới là thượng sách.
Nhưng hắn không nguyện ý chấp nhận, cô học theo cách ban đầu của Mona, mang Cung Âu đi giải sầu, để cho tâm trí hắn thả lỏng một chút, lúc đó hữu dụng, chỉ khi nào có người khác giới đến gần cô, hắn lại sẽ bị kích thích, tính khí trở nên đặc biệt kém, so với trước đây càng thái quá hơn.
Hắn mắc chứng cố chấp, giống như một quả bom không hẹn giờ vậy, không biết lúc nào đột nhiên phát nổ.
"Sao lại nhìn anh như vậy?"
Cung Âu nhìn về phía cô, giọng trầm thấp, từ tính.
"Khống chế một chút, được chứ?"
Cô thấp giọng thỉnh cầu hắn.
"Ai bảo hắn nhân cơ hội đụng em, một tên sắc lang."
Cung Âu dĩ nhiên biết cô chỉ cái gì.
Đây chẳng qua là vô tình mà thôi, không phải cố ý.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, tiếp tục chăm chú nhìn hắn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, sau đó đáp ứng gật đầu, vững vàng cầm tay cô trong tay mình, mười ngón tay đan chặt.
Hắn rất thích đan tay với cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn mặt hắn, ngưng mắt nhìn lông mi của hắn, nâng một tay khác lên, đầu ngón tay chạm vào lông mi của hắn, mắt hắn, mô tả đường nét khuôn mặt hắn.
Từ Băng Tâm ngồi ở chỗ đó, nhìn hai người bọn họ, cảm thấy hình ảnh bọn họ ngọt ngào vô cùng đẹp mắt, không khỏi cười một tiếng, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
...
Liên tục ngồi máy bay quá lâu, Thời Tiểu Niệm về nhà một lần liền mệt mỏi ngã xuống giường, cơ hồ là ngủ mê mang.
Sau đó cô rơi vào giấc mơ.
Trong mơ, cô thấy Cung Âu đang đánh người, đánh đến máu thịt be bét, ở dưới ánh mặt trời màu máu đỏ tươi nhức mắt, cô xông lên phía trước kéo hắn lại, làm thế nào cũng không kéo hắn dừng lại được.
Cung Âu đang đánh người, hắn liều mạng đánh, giống như điên rồi.
Hắn quay đầu, ánh mặt trời lẫn lộn trên mặt hắn, nhưng cô lại thấy hắn cười.
"Tiểu Niệm, phải diệt sạch đàn ông trên thế giới này, ánh mắt bọn họ nhìn em đều là ham muốn, bọn họ phải chết, không được sống, em là của anh, em chỉ là của anh thôi!"
Bỗng nhiên hình ảnh chuyển một cái, La Kỳ đứng trước mặt cô, tức giận nhìn cô, "Là cô, là cô biến con trai tôi thành bộ dạng này, cô đã biến con trai tôi thành ác quỷ!"
Đột nhiên, hình ảnh lại biến thành Thời Địch, Thời Địch bị mấy người đàn ông kéo vào phòng tối, tay liều mạng cào đất, cuồng loạn kêu khóc, “Chị sung sướng, chị đắc ý, người đàn ông này vì chị mà trả thù em, trả thù như vậy chị rất hả hê đúng không? Chị rất hả hê đúng không, a, a..."
Thời Địch bị bọn họ kéo vào, giống như bị nuốt vào trong hố đen.
"Đừng!"
Thời Tiểu Niệm giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, từ trên giường ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi, hít thở không thông.
Một thân ảnh cao lớn đi tới, ngồi xuống ở mép giường, hai tròng mắt khẩn trương nhìn chằm chằm cô, "Sao vậy? Gặp ác mộng?"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn Cung Âu trước mắt, sợ hãi lui về sau, ngay sau đó lại nhào vào trong ngực hắn, vững vàng ôm lấy hắn, cảm nhận nhiệt độ trên người hắn.
Thời Tiểu Niệm vững vàng ôm lấy hắn, mồ hôi từ trên trán chảy vào mắt cô, khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ.
"Sợ cái gì?"
Cung Âu hỏi.
Thời Tiểu Niệm từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, hai tay xoa mặt hắn, thanh âm mang một theo một tia run rẩy, "Cung Âu, chúng ta đi chữa bệnh a! Em tin, sẽ có một bác sĩ có thể trị hết bệnh cho anh, có được không?"
Chữa loại bệnh này, nhất định Cung Âu phải tự nguyện mới được.
Cung Âu nhíu mày, sắc mặt khó coi, "Tại sao lại nói đến chữa bệnh ?"
Hắn bất mãn.
"Em muốn anh làm người bình thường." Thời Tiểu Niệm nói.
"Anh bây giờ không tốt sao?" Cung Âu hỏi ngược lại, thấp mắt nhìn cô, "Anh không cần chữa bệnh, anh cảm thấy bây giờ anh rất tốt."
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn thật sâu, "Coi như là vì em, vì em tiếp nhận chữa trị, có được không? Có được không?"
"Không được!"
Cung Âu cự tuyệt như chặt đinh chém sắt.
Phản ứng mỗi lần đều giống nhau.
Trước đây, Thời Tiểu Niệm có thể khuyên hắn tiếp nhận chữa trị, nhưng bây giờ, cô làm sao cũng không khuyên nổi.
"Tại sao?"
Thời Tiểu Niệm quỳ xuống chăn mềm mại hỏi.
Cung Âu đẩy tay cô ra, từ mép giường đứng lên, thấp mắt nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói, "Mona từng nói, nếu như anh chữa hết bệnh, tình cảm của anh đối với em sẽ nhạt đi, thậm chí sẽ biến mất!"
Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, sau đó nột nột nói, "Không sao, em thật sự không sao, Cung Âu."
Cô thật sự không sao.
"Không sao?" Lần này, ngay cả ánh mắt Cung Âu cũng lạnh xuống, "Thời Tiểu Niệm, anh không yêu em, em cũng không sao?"
Trong mắt hắn nhấp nhô tức giận.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, " Đúng, không sao, chỉ cần em yêu anh là đủ rồi."
Tình cảm của hắn nhạt đi hoặc là biến mất, cô đều có thể chấp nhận.
Chỉ cần hắn sống tốt, không bị người ta đâm một cái liền nổi điên.
"Nhưng anh có sao!" Cung Âu trợn mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, "Anh cảm thấy bây giờ anh rất tốt, nếu như anh yêu em ít đi một phần, anh sẽ cảm thấy đó là không tôn trọng em ! Giống như trước đây anh không đủ kiên định, mới vì chuyện của anh trai mà chia tay với em ! Anh không thể chịu đựng cái dáng vẻ kia của mình!"
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, "Cung Âu, cũng không nhất định sẽ nhạt đi, nói không chừng sau khi trị hết bệnh, vẫn còn tình cảm? Đó không phải là rất tốt sao?"
"Sau khi em bị bắt đi ở bệnh viện, anh đã tự thề với mình, nếu anh tìm được em trở về, đời này anh sẽ không buông tay nữa!" Cung Âu dùng sức nói ra khỏi miệng, "Anh sẽ không ngu xuẩn như vậy nữa! Chuyện này không phải tỷ lệ trăm phần trăm anh sẽ không thử!"
Buông tay một lần là đủ rồi.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác quỳ ngồi trên giường, một chữ cũng không nói được.
Cung Âu trợn mắt nhìn cô, bởi vì cô nhắc tới chuyện này cả người tràn đầy tức giận, hắn xoay người, hai tay đè bên hông cực lực đè nén cơn tức của mình.
Ở trước mặt cô, hắn nguyện ý kiềm chế tức giận.
Ở trước mặt người khác, nếu như hắn muốn nổi giận, hắn liền trực tiếp phát hoả.
Bỗng nhiên, Cung Âu giống như nghĩ đến điều gì đó, chuyển mắt âm lãnh nhìn về phía cô, "Tại sao đi Ý em lại nói đến chuyện này ? Có phải em có tính toán gì khác không, nếu anh không yêu em nhiều nữa, hoặc là hoàn toàn không yêu em, em sẽ cao chạy xa bay với tên kia phải không?"
Cung Âu càng ngày càng đa nghi hơn trước.
Thời Tiểu Niệm nhìn dáng vẻ của hắn, cả người đều mỏi mệt, không nói nên lời muốn hắn chữa bệnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]