Editor: shinoki
"..."
Nụ cười của Thời Tiểu Niệm ngưng trệ trên mặt, không cần phải nói, bởi vì không tìm được cô, nữ hầu bị Cung Âu mắng khóc, cô lên tiếng hỏi, "Cung Âu ở đâu?"
"Ở thư phòng."
" Được, để tôi qua, mẹ ngồi ở đây nhé."
Thời Tiểu Niệm nói với Từ Băng Tâm, sau đó xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm đi từng bước một về phía thư phòng, ngón tay vô ý thức chạm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.
Càng đến gần thư phòng, người giúp việc càng ít.
Bây giờ phàm là trong phạm vi cách Cung Âu năm mươi thước, mọi người cũng không dám đến gần.
Đến thư phòng, bên kia lại là một người cũng không có.
Thời Tiểu Niệm đi vào thư phòng, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu sáng mảng lớn vào cửa sổ sát đất, trước bàn đọc sách hình cong không có một bóng người, chỉ có màn hình máy tính đang hiện lên một đống trình tự mật mã.
Người đâu?
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ suy nghĩ, liền nghe được một giọng nói điện tử truyền tới, "Bên trái cách mặt đất hai mét sáu, bên phải cách mặt đất hai mét sáu, Cung tiên sinh, bức tranh này đã được treo cân đối."
Là giọng của Mr Cung.
Bức tranh?
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt, chỉ thấy Cung Âu giẫm trên một cái ghế, treo một bức tranh lên tường, mà Mr Cung đứng bên cạnh, ngẩng đầu, dùng mắt điện tử quét độ cao bức tranh cách mặt đất là bao nhiêu, đảm bảo bức tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2580551/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.