Nụ cười của Thời Tiểu Niệm ngưng trệ trên mặt, không cần phải nói, bởi vì không tìm được cô, nữ hầu bị Cung Âu mắng khóc, cô lên tiếng hỏi, "Cung Âu ở đâu?"
"Ở thư phòng."
" Được, để tôi qua, mẹ ngồi ở đây nhé."
Thời Tiểu Niệm nói với Từ Băng Tâm, sau đó xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm đi từng bước một về phía thư phòng, ngón tay vô ý thức chạm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.
Càng đến gần thư phòng, người giúp việc càng ít.
Bây giờ phàm là trong phạm vi cách Cung Âu năm mươi thước, mọi người cũng không dám đến gần.
Đến thư phòng, bên kia lại là một người cũng không có.
Thời Tiểu Niệm đi vào thư phòng, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu sáng mảng lớn vào cửa sổ sát đất, trước bàn đọc sách hình cong không có một bóng người, chỉ có màn hình máy tính đang hiện lên một đống trình tự mật mã.
Người đâu?
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ suy nghĩ, liền nghe được một giọng nói điện tử truyền tới, "Bên trái cách mặt đất hai mét sáu, bên phải cách mặt đất hai mét sáu, Cung tiên sinh, bức tranh này đã được treo cân đối."
Là giọng của Mr Cung.
Bức tranh?
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt, chỉ thấy Cung Âu giẫm trên một cái ghế, treo một bức tranh lên tường, mà Mr Cung đứng bên cạnh, ngẩng đầu, dùng mắt điện tử quét độ cao bức tranh cách mặt đất là bao nhiêu, đảm bảo bức tranh được treo đúng, không nghiêng lệch.
"Sao ta vẫn cảm giác bị lệch."
Cung Âu lạnh lùng nói, hắn là một người xoi mói.
"Cung tiên sinh, ngài không tin tôi được sao?" Mr Cung nói, "Tôi có hệ thống đo lường."
"Ngươi là do ta nghiên cứu, không cần nói chức năng của ngươi với ta."
Cung Âu khinh thường nói, từ trên ghế nhảy xuống.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn bức tranh trên tường, là một bức tranh chân dung, tranh chân dung nửa người Cung Âu, trong tranh, đường nét góc cạnh của Cung Âu rất rõ ràng, anh tuấn, ưu nhã, tóc ngắn đến lông mày, đôi mắt đen nhánh sắc bén, như thông qua bức tranh có thể nhìn ra người bên ngoài, đôi môi mỏng mím lại cao ngạo, hoàn toàn kế thừa khí phách của Cung Âu.
" Cái này..." Thời Tiểu Niệm nhìn bức tranh ngẩn cả người, "Đây không phải là em vẽ sao?"
Cung Âu quay đầu lại, thấy cô, khoé môi câu lên một độ cong, nhíu mày, "Dĩ nhiên anh biết là em vẽ, em cho rằng giấu dưới gầm giường anh sẽ không biết sao?"
Thời Tiểu Niệm thiếu chút nữa té xỉu, "Bức tranh này là..."
"Là quà tặng sinh nhật cho anh?"
Cung Âu hỏi.
Thời Tiểu Niệm bị hỏi đến sửng sốt, sau đó gật đầu.
Bức tranh chân dung này cô vẽ rất lâu, riêng đôi mắt vẽ đã mất mấy ngày, bởi vì phải vẽ ra thần thái của hắn, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, đôi mắt là có hồn nhất, cho nên cô đã phải nghiên cứu rất lâu.
Còn phải tranh thủ thời gian không ở cạnh hắn để vẽ, bây giờ hắn cư nhiên lại treo trên tường trong thư phòng.
"Thế nào, treo ở chỗ này có được không, anh cảm thấy bên trái lệch ba li." Cung Âu đứng ở nơi đó trầm giọng nói.
Cách mặt đất hai mét sáu sao thấy được lệch ba li?
Chờ đã.
Đây không phải là điểm chính.
"Tại sao anh lấy bức tranh của em?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Không phải đây là quà sinh nhật của anh sao?" tròng mắt đen của Cung Âu nhìn cô một cái, "Nhìn em mấy ngày nay lén lén lút lút anh cũng biết em có vấn đề, thì ra vẽ trộm anh."
Hắn làm bộ thông minh.
Thời Tiểu Niệm che trán, "Nhưng bức tranh này là em chuẩn bị để tặng vào ngày sinh nhật của anh, bây giờ anh treo lên, em không có quà tặng anh."
Mỗi ngày bọn họ đều dính chung một chỗ, cô trộm thời gian vẽ tranh đã không dễ dàng, mắt thấy sinh nhật của hắn sắp tới, cô đi đâu tìm một món quà bất giờ nữa bây giờ?
"Tại sao phải tặng vào ngày sinh nhật?"
Cung Âu nhướn mày, hắn rất hài lòng với bức tranh này.
"Em muốn cho anh bất ngờ, em không nghĩ tới anh lại tìm ra được bức tranh này."
Thời Tiểu Niệm khóc không ra nước mắt, cô còn dè dặt giấu dưới gầm giường, cho là chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Mr Cung phối hợp với cô làm động tác buông tay, biểu đạt không biết làm sao.
Bất ngờ bị tiết lộ trước giờ.
Cung Âu đứng trước mặt cô, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, hai cúc áo ở cổ được cởi ra, lộ ra xương quai xanh hấp dẫn, nghe được lời của cô, con ngươi hắn sâu thẳm, môi mỏng vén lên, "Anh cho rằng em muốn giấu dưới gầm giường để anh tìm, cho nên em cố ý lén lén lút lút."
"..."
Thời Tiểu Niệm im lặng.
Hắn đây là đang nói cô đần sao, hắn cho rằng giấu quà ở dưới mắt hắn dễ dàng sao ?
Cung Âu nhìn cô, sau đó giẫm lên ghế, tháo bức tranh xuống, đưa cho Mr Cung, "Đặt lại xuống gầm giường phòng ngủ cho ta."
" Được, Cung tiên sinh." Mr Cung nghe lệnh.
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía Cung Âu, "Tại sao còn đặt về?"
Để làm gì?
"Đến ngày sinh nhật tìm lại. Đỡ cho mấy ngày còn lại em lại suy nghĩ quà mới, phí não, hao tổn tinh thần."
Cung Âu nghiêm túc nói.
"..."
"Yên tâm, anh sẽ làm như chưa từng thấy."
"..."
Thời Tiểu Niệm im lặng.
Cung Âu ôm cô ngồi vào trước bàn đọc sách, nâng cằm cô lên, "Sau này không cho phép lén lén lút lút trốn đi."
"Em là muốn chuẩn bị quà cho anh."
"Em ở bên cạnh anh, anh mới yên tâm." Cung Âu để cho cô ngồi trên ghế, mình thì lui về phía sau, thối lui đến cạnh cửa, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, "Lại nói, em muốn cho anh bất ngờ không cần phải giấu diếm, rất dễ dàng."
"Rất dễ dàng? Bất ngờ gì?"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, hắn trừ ăn, những phương diện khác rất khó lấy lòng.
"Rầm."
Cung Âu đóng cửa lại, khoé môi câu lên một độ cong, tròng mắt đen hiện lên thâm ý, giọng âm ách, "Em nói xem?"
Nói xong, Cung Âu nhào tới phía cô, Thời Tiểu Niệm thấp kêu một tiếng, cằm liền bị hắn nâng lên, hắn cúi đầu hôn lên môi cô, hai tay ôm lấy cô.
Xoay người một cái, hắn ngồi trên ghế, để cô ngồi trên đùi hắn.
"Đừng làm loạn, Cung Âu, bây giờ là buổi sáng."
Thời Tiểu Niệm quẫn bách giùng giằng muốn xuống khỏi đùi hắn, Cung Âu đưa tay bắt lại, dễ dàng khống chế cô trong ngực mình, môi mỏng hôn xuống một đường, hôn qua cằm cô, tiếp tục đi xuống.
Hôm nay cô mặc áo sơ mi chấm sao kiểu nữ, Cung Âu hôn cổ cô, một tay để ở lưng cô.
Thời Tiểu Niệm bị hôn vô cùng không thích ứng, người không khỏi thẳng lưng, Cung Âu hôn từ dưới lên cổ trắng nõn của cô, phảng phất giống như đang quỳ lạy cô.
Hắn vừa hôn vừa nói, "Thời Tiểu Niệm, nếu em có thể ngày ngày ngồi trong ngực anh, mặc anh muốn làm gì thì làm, chính là bất ngờ tốt nhất."
"Đừng làm loạn."
Hai tay Thời Tiểu Niệm đè trên vai hắn, bị hôn lại không thể rời bỏ.
Môi hắn nóng bỏng, đốt nóng da cô, hôn cô động tình.
"Cung Âu, em có chuyện muốn nói với anh." Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói, thanh âm có chút run rẩy.
"Em nói đi."
Cung Âu tiếp tục hôn, môi mỏng ghé đến cúc áo của cô, há miệng dùng hàm răng trắng tinh cởi cúc áo ra.
"Anh tự tay viết một tấm thiệp mời cho mẹ anh đi, ách, ân, mời bà ấy tới đây." Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa đẩy đầu hắn ra, "Bây giờ cách bữa tiệc sinh nhật không còn mấy ngày, dùng Internet gửi thiệp cho bà ấy đi."
"Không muốn, nói tới bà ấy làm gì ?"
Cung Âu bất mãn cau mày lại, tiếp tục hôn cô, đấu tranh với cúc áo sơ mi của cô.
"Cha mẹ anh lui một bước, ách, dù sao anh cũng phải lui một bước đi, đừng, đừng giằng, đừng hôn, Cung Âu, nói chuyện."
Thời Tiểu Niệm ngồi trên đùi hắn, đẩy đầu hắn ra một lần nữa.
"Không muốn!"
Cung Âu vẫn nói hai chữ này. Đôi mắt sâu kín nhìn cô chằm chằm, "Đừng nói chuyện này vào lúc này được không?"
"Em nghiêm túc, Cung Âu."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Anh cũng nghiêm túc."
Nói xong, Cung Âu giống như con mèo vậy, dính đến người cô, môi mỏng lại hôn lên cổ cô lần nữa, sau đó từ từ đi xuống.
Thời Tiểu Niệm bị buộc ngẩng đầu, giọng nói hơi run rẩy, "Đã qua hơn bốn tháng, ngô, người một nhà làm hoà, không tốt sao?"
Cung Âu hôn cổ cô, bỗng dưng, con ngươi sâu sâu, ngẩng mặt lên ngưng mắt nhìn cô, “Em muốn làm một con dâu tốt?"
"Coi như là em muốn đi."
Thời Tiểu Niệm nói.
"..."
Cung Âu nhìn cô chằm chằm.
Một tay Thời Tiểu Niệm đặt lên vai hắn, một tay xoa mặt hắn, "Em biết anh không muốn trở thành người xa lạ với bọn họ suốt đời, trước tiên hãy sửa lại với mẹ anh đi, chờ lễ đính hôn qua lâu một chút rồi sửa với cha anh."
"Sai, ngày đính hôn đó, cái gì anh cũng không quan tâm." Cung Âu ngưng mắt nhìn cô từ khoảng cách gần, trầm giọng nói từng chữ từng chữ, "Anh chỉ cần một mình em."
Nhìn mắt hắn từ khoảng cách gần, giống như có một đốm lửa bốc cháy lên trong mắt hắn vậy.
Đốt vào lòng cô.
Thời Tiểu Niệm nghe hắn nói, trước kia nghe được câu này, cô sẽ cảm động, nhưng bây giờ, cô chỉ có đau lòng.
Đau lòng hắn biến thành bộ dạng hôm nay, nhưng cô không làm được gì cả.
"Nhưng em không muốn anh vì em từ bỏ quá nhiều." Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn vào mắt hắn, ngón tay dài khẽ vuốt ve nhẹ nhàng trên mặt hắn, "Chuyện của Tịch Ngọc đã bị vạch trần, nhưng đến bây giờ Cung gia vẫn chưa làm gì em, không phải sao, điều này nói rõ bọn họ cố ý nhường một bước, là muốn cho anh biết, bọn họ coi trọng quan hệ với anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]