Chương trước
Chương sau
Editor: shinoki

"Bà ấy sẽ không." Thời Tiểu Niệm cười nhạt, "Bây giờ Cung gia đã nhượng bộ, không phải sao, sửa lại tình thân là chuyện tốt"

Cung Âu nhìn một đoàn xe đang lái tới, sắc mặt lạnh lùng.

Bây giờ Cung gia quả thật hết sức nhẫn nại.

Hắn cũng không biết cha hắn lại có thể nhẫn nhịn như vậy, hắn không ngừng phái người đi đoạt lại Holy, cha biết nhưng cho tới bây giờ chưa từng trách cứ hắn một câu.

Đây hoàn toàn không phải phong cách của cha.

Hắn luôn cảm thấy có vấn đề.

Cung Âu thấp mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm nghênh đón tầm mắt của hắn, "Sao?"

"Không có gì."

Cung Âu nhàn nhạt nói.

Đang nói chuyện, mười mấy chiếc xe đã ngừng lại trước mặt bọn họ, Phong Đức đi về phía trước, mở cửa một chiếc xe ra, một người phụ nữ xinh đẹp ung dung bước xuống xe, giày cao gót, váy hàng hiệu, móng tay sơn sửa đẹp đẽ, đôi tay thoạt nhìn không giống phụ nữ trung niên, đầu đội mũ lông vũ thật to, ăn mặc theo phong cách quý tộc Anh quốc.

Dưới chiếc mũ kia là một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, giống như một viên trân châu tuyệt thế, khiến người ta không chú ý tới tuổi của bà.

Tới khách mời không phải tiểu nhân vật thấy một người phụ nữ khí chất như bà cũng không khỏi nhỏ giọng thán phục.

La Kỳ vịn tay Phong Đức bước xuống.

Thời Tiểu Niệm nhéo tay Cung Âu một cái, Cung Âu mím môi đang muốn tiến lên bỗng thấy bên kia có tài xế mở cửa xe, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước xuống xe.





Khác với vẻ đẹp của La Kỳ, cô gái trẻ tuổi có vóc người cao gầy, mái tóc quăn dài màu vàng, da thịt trắng noãn, khuôn mặt chuẩn Châu Âu, mặt nhỏ mà đường nét cực sâu, trang điểm tinh xảo, trong đôi mắt màu nước biển lam tràn đầy tự tin nhìn mọi người, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.

Mona Lancaster.

Cô ta cũng tới.

Bữa tiệc sinh nhật hôm nay thật là náo nhiệt.

Các khách mời nhìn nhau, cũng cảm thấy hôm nay có thể có ra kịch hay.

"..."

Trong nháy mắt nhìn thấy Mona, sắc mặt Cung Âu nhất thời xanh mét, bước lên trước một bước, Thời Tiểu Niệm vội vàng đưa tay bắt tay hắn lại, thấp giọng nói, "Không sao, qua hôm nay là tốt rồi."

Cung Âu trừng cô, muốn hất tay cô ra, trên mặt Thời Tiểu Niệm bình tĩnh dửng dưng, dồn hết khí lực toàn thân lên tay, dùng sức kéo Cung Âu.

Người có thể trấn an Cung Âu chỉ có cô.

Cô tuyệt sẽ không để sinh nhật của Cung Âu biến thành một màn kịch cho người khác giải trí.



Cung Âu đứng ở nơi đó, hung hăng hất tay Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm hướng La Kỳ nhàn nhạt gật đầu một cái, "Phu nhân đã tới."

" Ừ."

Ngón tay La Kỳ cầm vành mũ, nhàn nhạt gật đầu.

Mona đi tới trước, ôm lấy cánh tay La Kỳ nhìn về phía Cung Âu, "Cung Âu, chúc anh sinh nhật vui vẻ, sẽ không chê em là một vị khách không mời mà đến chứ?"

Sắc mặt Cung Âu khó coi, trong con ngươi có tia âm lệ đang lưu chuyển.

"Là mẹ mời Mona tới, Mona là một cô gái tốt, mẹ đã nhận nó làm con gái nuôi, nhưng chưa công bố." La Kỳ cười nhìn về phía Cung Âu, nụ cười động lòng người, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý liếc qua Thời Tiểu Niệm.

Bà nói lời này hơi thấp giọng, cũng là cho Cung Âu mặt mũi, tỏ ý đã bỏ qua chuyện đính hôn, thậm chí bà nhận Mona làm con gái nuôi, không hề nói chuyện kết hôn nữa, có ý tốt.

Nhưng mang Mona tới cũng là tỏ rõ thị uy cho Thời Tiểu Niệm.

Không cần phải để cho Thời Tiểu Niệm quá dễ chịu, đây là chồng bà nói.

Nhưng bà đã quên, Cung Âu đã không còn quan tâm bọn họ có phải lấy lòng hắn hay không, hắn chỉ thấy Mona đến sẽ tạo thành sỉ nhục đối với Thời Tiểu Niệm.

"Ah." Cung Âu cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ trước mặt, nói từng chữ từng chữ, "Phong Đức!"

Đuổi hai người ra ngoài!

"Phu nhân, mời vào trong."

Thời Tiểu Niệm cướp lời Cung Âu, mời La Kỳ và Mona đi vào, thái độ tự nhiên, phóng khoáng, trên mặt có sự tôn kính của vãn bối, không có một chút ghen tức và dáng vẻ nên có của người bị vũ nhục.

Cung Âu trừng Thời Tiểu Niệm, lập tức nắm chặt quả đấm.

Thời Tiểu Niệm dùng ánh mắt cầu xin hắn.

Hô hấp của Cung Âu trở nên nặng nề, hết sức đè nén ưu tư, mới từ từ buông lỏng tay.

Thời Tiểu Niệm ném cho hắn một nụ cười, sau đó xoay người, đôi mắt theo bản năng nhìn vào trong xe.

Trống trơn như dã.

Không thấy Holy.

Đường đường là phu nhân quý tộc sẽ không lấy chuyện này lừa gạt cô đi, chờ muộn một chút rồi hỏi, bây giờ không phải thời cơ tốt.

Thời Tiểu Niệm phụng bồi La Kỳ đi vào, cùng Mona một trái một phải.

"Tịch tiểu thư, cô là người nhẫn nại nhất tôi đã từng thấy."

La Kỳ cười nói, lời này nghe không ra là tán thưởng hay là châm chọc.

Thời Tiểu Niệm thật biểu hiện quá tốt.

Nhẫn nhịn không quan tâm hơn thua.

Chỉ bằng ánh mắt đã thuần phục được con trai và.

"Anh ấy là con trai bà, bà lại không sợ anh ấy không khống chế được mình sao?" Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, trong thanh âm xen lẫn tức giận.

Cung Âu càng ngày càng dễ giận, không thể bị đả kích, cái này cô đã nói rồi.

La Kỳ lại còn mang Mona tới.

Mona đi bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười, đôi mắt màu nước biển lam nhìn mọi người chung quanh, lễ phép gật đầu, tựa như không nghe được cuộc đối thoại của hai người bên cạnh.

"Mang Mona tới cũng có nhiều chỗ tốt, không phải sao?" La Kỳ nhàn nhạt nói, tùy Thời Tiểu Niệm dẫn đi, "Ví dụ như, có thể vặn tim cô."

"..."

"Ví dụ như, tôi có thể nhìn xem có đúng như lời cô nói chỉ có cô mới có thể khống chế tính khí và bệnh tình của Cung Âu hay không."

"Nếu như hôm nay tôi không khống chế được. Người mất mặt sẽ là phu nhân, phu nhân sẽ bị con trai mình đuổi ra ngoài."

Thời Tiểu Niệm nói.

Trong buổi lễ đính hôn, Cung gia cũng bị mất thể diện, còn muốn mất lần nữa?

"Cô sẽ khống chế, bởi vì cô yêu Cung Âu." Mona bỗng nhiên xoay đầu lại, nở ụ cười quyến rũ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm lạnh lùng.

Thiếu chút nữa đã quên rồi, Mona là một bác sĩ tâm lý, lại biết rõ chuyện giữa cô và Cung Âu, dĩ nhiên cô ta sẽ biết lựa chọn của cô.

"Lại nói, không khống chế với không khống chế được đối với chồng tôi mà nói đều giống nhau, mới vừa ở cửa, nếu như Cung Âu thật sự chọn làm bẽ mặt chúng tôi một lần nữa, sẽ nói lên cô cũng không áp chế nổi tính khí của nó, cô hoàn toàn vô dụng."

Đi vào cửa sau, La Kỳ nhìn Thời Tiểu Niệm nói.

Một màn kia ở cửa, cũng là dò xét Thời Tiểu Niệm, xem trong mắt cô có mình nhiều hơn, hay có Cung Âu nhiều hơn.

Nói xong, La Kỳ đi về phía trước, để lại hai người trẻ tuổi các cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn Mona, nhàn nhạt cười một tiếng, "Tôi còn đang nghĩ Mona tiểu thư không phải người dễ dàng chịu thua, sao một chút động tĩnh cũng không có, thì ra là chờ hôm nay."

Mona đi về phía trước, vừa đi vừa nói, "Nếu không, cô cảm thấy tôi sẽ lặng lẽ ngồi trong góc?"

"Sợ rằng Mona tiểu thư phải thất vọng, cô đến, tôi cũng không cảm thấy bị sỉ nhục."

Thời Tiểu Niệm cười nói, ánh mắt dửng dưng.

"..."

Mona lạnh lùng nhìn về phía cô.

"Biết bọn họ sẽ nói tôi như thế nào không?" Thời Tiểu Niệm nhìn khách khứa chung quanh, nói, "Bọn họ sẽ nói, nhìn xem, người phụ nữ này được Cung Âu sủng ái nhưng không được Cung gia chấp nhận, còn phải chịu đựng bị gây khó dễ, thật là đáng thương."

"..."

Mona không nói gì, biết Thời Tiểu Niệm còn nói tiếp.

"Vậy cô có biết bọn họ sẽ nói cô như thế nào không?" Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mona, nụ cười sâu hơn, "Bọn họ sẽ nói, nhìn xem, người phụ nữ này bị thoái hôn ngay trước mặt mọi người còn chạy tới dự sinh nhật Cung Âu, thật là buồn cười."

"..."

Trên khuôn mặt kiêu ngạo và tự tin Mona nhất thời nứt ra kẽ hở, mi mắt hơi run.

"Nga, đúng rồi, cô là bác sĩ tâm lý, cô hẳn có thể suy đoán được mọi người đang nghĩ gì, tôi lắm mồm rồi." Thời Tiểu Niệm cười cười nhìn về phía cô, hướng cô gật đầu một cái, "Vậy cô cứ tự nhiên, thứ cho tôi tiếp đãi không chu toàn."

Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi.

Mona đứng ở nơi đó, gương mặt có chút méo mó, hai tròng mắt phẫn hận nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Nhưng rất nhanh, cô thu lại hận ý trong mắt, bình tĩnh rời đi.

Thời Tiểu Niệm đang muốn đi tiếp đãi nữ khách, tay liền bị một bàn tay nóng bỏng kéo đi.

Cô bị Cung Âu kéo vào một căn phòng, cửa sau lưng cô nặng nề đóng lại, ngăn cách những tiếng ồn ào bên ngoài.

Cung Âu trợn mắt nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm, rốt cuộc em muốn làm gì? Tại sao không để anh trực tiếp đuổi hai người kia đi!"

"Cung Âu, trong đó có một người là mẹ anh."

Thời Tiểu Niệm nói.

"Anh nói rồi anh không quan tâm!"

Cung Âu gầm nhẹ nói.

"Anh quan tâm."

Hắn nói không quan tâm, là bởi vì bệnh tình của hắn đang nặng thêm, cho nên trong tiềm thức của hắn chỉ có một mình cô.

So với cô, cái gì cũng không quan trọng, ngay cả bí mật của anh hắn, hắn cũng có thể tự mình vạch trần.

Nhưng hắn đã từng nguyện ý gánh vác trách nhiệm gia tộc, nguyện ý để mẹ ôm, là một đứa con trai nhớ sở thích của mẹ, những thứ này cô không thể làm như không biết, giống như lần này, hắn bề ngoài lạnh lùng, nhưng đối với việc La Kỳ tới dự sinh nhật của hắn, hắn cũng không bài xích, cho nên mới không đợi cô nói, liền chủ động nghênh đón La Kỳ ở cửa.

Chẳng qua là do La Kỳ mang Mona tới, nên hắn mới nổi giận.



"Anh nói không quan tâm thì chính là không quan tâm! Em ở trong này cho anh, buổi tối anh sẽ đuổi bọn họ ra ngoài!" Cung Âu nói, mở cửa ra liền đi.





Thời Tiểu Niệm liền vội vàng kéo hắn lại, "Em không sao, Cung Âu, nếu mẹ anh đột nhiên biến mất, không phải lại trở thành đề tài bàn tán của mọi người sao?"





Cô tin trong lòng hắn vẫn để ý tình thân, chẳng qua là vì cố chấp nên càng ngày càng nhạt.





Cung Âu trợn mắt nhìn cô một cái, "Anh sẽ đuổi Mona đi! Nhìn thấy cô ta liền chán ghét!"





Nói xong, Cung Âu liền sải bước rời đi, dùng sức đóng sầm cửa.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.