Editor: shinoki
Ngay cả trong pháo đài cũng gần một nửa người rời đi.
Ánh mặt trời chiếu vào đài phun nước, Phong Đức từ trên xe bước xuống, nhịp bước trùng trùng đi vào, vòng qua hành lang quanh co khúc khuỷu, ông đi vào trong phòng khách.
Nơi này mở lò sưởi.
Đèn lưu ly đẹp rực rỡ.
Một bóng người mảnh khảnh ngồi trên ghế sa lon, váy dài màu đen khiến cô càng gầy gò, đôi chân giẫm trên đất, trong đó có một chân băng vải xô.
Vừa thấy cô, chân mày Phong Đức liền không nhịn được nhíu lại.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sa lon, đường nét dung nhan hơi chìm xuống, cô nắm ống nghe kiểu cổ, nghe La Kỳ chỉ trích cô trong điện thoại.
La Kỳ vừa mắng vừa khóc.
"Tại sao phái nhiều người ra ngoài như vậy vẫn không tìm được? Sao án bắt cóc lại đổi thành án mất tích, tôi mặc kệ bất kể biến thành cái dạng gì, nhất định tìm Cung Âu về cho tôi! Nếu không, cô không sống yên đâu!"
La Kỳ khóc mắng xong liền cúp điện thoại.
"..."
Cuộc điện thoại này, Thời Tiểu Niệm từ đầu đến cuối không nói một lời, cứ ngồi như vậy ở chỗ đó.
Cô ngồi yên rất lâu, động tác cứng đờ úp ống nghe lại, đôi mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước.
"Tịch tiểu thư, vẫn không có tin gì."
Phong Đức đứng trước mặt Thời Tiểu Niệm nói.
Năm ngày liên tiếp, mỗi lần ông thấy Thời Tiểu Niệm, đều phải nói lời này.
"..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2580513/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.