Editor: shinoki
Thời Tiểu Niệm làm vì một ý nghĩ đơn giản, cô đang đợi.
Cô chờ thiếu gia trở về ở nơi thiếu gia mất tích.
Phong Đức không nhịn được lại liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, cô tựa ở chỗ ngồi phía sau xe ngủ rất say, đường nét của cô ít đi mùi vị thanh thuần, chỉ còn lại lãnh đạm và tri tính.
Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi chờ đợi suốt bốn năm không phải chuyện dễ dàng.
Đã từng có nhiều người nói cô vì tiền mà ở lại bên cạnh thiếu gia, cô đều ngậm miệng, thời gian là phương pháp công phá lời đồn tốt nhất, cô dùng thời gian cô chờ đợi thiếu gia đánh bại rất nhiều người vô tri, thắng được càng ngày càng nhiều sự khâm phục.
Rất nhiều người nguyện ý làm cô bé lọ lem, nhưng tung tích vương tử không rõ, đồng ý dốc hết thảy sức lực tìm kiếm cùng chờ đợi, chỉ có ít cô bé lọ lem như vậy.
Hành lang trưng bày tranh này được đặt tên là "Nhà".
Nhưng có nhiều người gọi nơi này là hành lang vọng phu.
Thỉnh thoảng có người đến hành lang trưng bày tranh nhìn Thời Tiểu Niệm nói lên một câu: “Cô nhất định sẽ đợi được anh ta.”
Nghe thế, tâm tình Thời Tiểu Niệm sẽ tốt hơn một ngày, bởi vì cô cho rằng được chúc phúc, cầu phúc là việc tốt.
"Tiểu Niệm, đến nơi rồi."
Phong Đức dừng xe, nhẹ nhàng kêu Thời Tiểu Niệm một tiếng.
Thời Tiểu Niệm ngủ rất tỉnh, nghe được âm thanh liền mở mắt ra, hướng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong/2580468/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.