Chương trước
Chương sau
Editor: Yuhina

Chênh lệch.

Hướng Thanh Phong đứng ở nơi đó nhìn Cung Âu, giữa lông mày có thêm một chút tự ti, bình tĩnh nói, "Do tôi chưa sống lâu được như anh thôi, chờ đến khi tôi bằng tuổi anh"

"Cậu muốn vượt qua tôi sao" Cung Âu lạnh lùng đánh gãy lời hắn, “ Ở thời điểm tôi bằng tuổi cậu, 15% người trên thế giới đang dùng hệ thống điện thoại di động N.E."

"…"

Sắc mặt của Hướng Thanh Phong tái nhợt.

"Đối với tôi mà nói, cậu còn chưa xứng đáng là đối thủ của tôi, vì thể nên tôi cũng sẽ không tốn nhiều thời gian với cậu." Cung Âu nói nhẹ như lông hồn, ngữ khí mơ hồ mang theo một chút miệt thị, "Nếu như cậu không rời xa Tiểu Niệm, tôi sẽ báo cho cha mẹ cậu, bảo với cha mẹ cậu là con trai của bọn họ thích vợ chưa cưới của Cung Âu tôi."

"Anh có ý gì, đường đường là tổng giám đốc N.E còn chơi cái trò mách cha mẹ sao"

Hướng Thanh Phong tức giận hỏi.

"Cậu còn phải tốt nghiệp, cậu còn phải tiến vào xã hội, tôi nghĩ, so với cậu thì cha mẹ cậu hiểu cân nhắc thiệt hơn." Cung Âu nói rằng.

"Anh"

Hướng Thanh Phong siết chặc nắm đấm, nhưng một câu cũng không phản bác được.

Thấy hắn như vậy, Cung Âu ngoắc ngoắc môi, ung dung đứng lên, hạ tầm mắt nhìn tờ giấy ăn có chữ viết kia, "Hi vọng hai ngày sau, tôi có thể nhìn thấy những bức tranh kia ở địa chỉ này."

Nói xong, Cung Âu đi về phía Thời Tiểu Niệm ở bên kia.

"…"





Hướng Thanh Phong đứng tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn bóng lưng đang xa dần của Cung Âu, đây là lần đầu tiên hắn bị làm nhục như vậy, nhục nhã đến như là chuyện đương nhiên.

Đối mặt với một người có địa vị cao hơn chính mình, giống như con người đứng trước đỉnh everest, chính hắn còn cảm giác mình như một trò cười.

"Aaaaaaaaaaaa"

Hướng Thanh Phong không nhịn được la lớn.

Cung Âu dừng bước lại, hơi nghiêng đầu.

"Cho dù tôi không sánh được với anh, nhưng tại sao tôi phải tranh Tịch lão sư với anh, thời điểm tôi và cô ấy ở cùng nhau rất vui vẻ, rất vui vẻ, như vậy là đủ rồi." Hướng Thanh Phong giương giọng hô.

Cho dù nói ra lời này cũng không có tác dụng bất kỳ gì, vẫn cứ có vẻ mất mặt như vậy.

Tự nhận không sánh được.

"Ha haaaa."

Quả nhiên, Cung Âu cười lạnh một tiếng, quay đầu lại khinh bỉ nhìn về phía hắn, "Hình như cậu đã quên, cô ấy đã chờ ai chờ đến bốn năm."



"…"

Sắc mặt Hướng Thanh Phong càng trở nên trắng bệch.

Thực sự là cái gì hắn cũng không sánh nổi Cung Âu, ở trước mặt Cung Âu, hắn giống như trẻ trâu vậy.

Cung Âu nhanh chân đi về phía Thời Tiểu Niệm, con ngươi đen thật sâu nhìn về phía cô, Thời Tiểu Niệm cũng nhìn hắn, lông mày cau lại, ngay sau đó, cô lại lo âu nhìn phía Hướng Thanh Phong, đôi mắt đỏ hồng tràn ngập căng thẳng cùng lo lắng.

Cung Âu đi về phía cô, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.

"Lên xe."

Tiếng nói của hắn lạnh lùng.

Nếu như nói, trước đây mỗi khi Cung Âu không thích thì sẽ phát hỏa, ném đồ vật; thì bây giờ mỗi khi Cung Âu không thích thì hắn sẽ càng trở nên lạnh lùng.

Càng bất mãn thì càng lạnh lùng hơn.

"Anh cùng hắn nói cái gì" Thời Tiểu Niệm hỏi, đôi mắt vẫn sốt sắng mà nhìn Hướng Thanh Phong, chàng trai trẻ tuổi đứng ở nơi xa kia, như cọc gỗ vậy không nhúc nhích.

Phảng phất như phải chịu đả kích thật lớn.

"Chỉ là nói một chút về chênh lệch của anh và hắn thôi." Cung Âu nhìn về phía cô, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô, "Hiện tại chúng ta có thể trở về chưa"

"Anh không làm gì hắn?"

Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi.

"Có thể làm gì, hắn đáng giá để anh động thủ sao" Cung Âu cười lạnh một tiếng.

Thời Tiểu Niệm thu tầm mắt lại, không tiếp tục nhìn thẳng vào Cung Âu nữa, ánh mắt của hắn lạnh lùng đến nỗi có chút đáng sợ.

Đúng là, hắn bây giờ so với trước đây khác nhau hoàn toàn.

Thành thục, lý trí… một người đàn ông như vậy mà có thể ghen tuông như một đứa trẻ… làm sao có thể chứ.

Thời Tiểu Niệm hướng về phía Hướng Thanh Phong lắc lắc tay, làm ra một động tác hẹn gặp lại, sau đó kéo mở cửa xe ngồi vào trong.

Ngay sau đó Cung Âu ngồi vào đến, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Một đường không nói chuyện.

"Tại sao phải uống rượu"

Thời điểm sắp đến phòng trưng bày tranh, Cung Âu bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí mang theo một chút mùi vị trách cứ.

"Em không muốn cãi nhau."

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng thốt.

"Em muốn nói cái gì" Cung Âu nhìn về phía cô, hắn hỏi cô là tại sao uống rượu, cô lại trả lời hắn là không muốn cãi nhau

"Anh vừa mở miệng chất vấn em, em đã muốn chất vấn anh tại sao phải đi gặp Mona, tại sao lại ở cùng cô ta trong một căn phòng, tại sao không đi an ủi tiểu Quỳ." Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nói, "Nhưng nếu em hỏi, thì tất nhiên anh sẽ đưa ra một đống lý do để giải thích, nhưng những lý do đó em đều không thể chấp nhận, chúng ta sẽ ầm ĩ lên."

Sắc mặt của cô ửng hồng, đôi mắt bốc lên ngọn lửa giận dữ, thêm mấy phần tức giận.

Cung Âu yên lặng nhìn cô, môi mỏng mím lại, không nói gì.

Xe từ từ dừng lại trước phòng trưng bày tranh.

"Nói tiếp đi, tại sao không nói"

Thời Tiểu Niệm ỷ vào men say, âm thanh như vang thêm mấy phần.

Sau khi hắn khỏi bệnh nói chuyện đều mạch lạc rõ ràng, luốn cố ý đè lên đầu người khác, cô làm cái gì cũng đều coi như là cố tình gây sự.

Cung Âu vẫn cứ cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, ánh mắt thâm trầm.

Thời Tiểu Niệm đẩy cửa ra muốn xuống xe, tay bị người từ phía sau nắm lấy, cô quay đầu lại, Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay thon dài nắm chặt tay cô.

"Làm gì"

Thời Tiểu Niệm hỏi, trợn tròn mắt lên.

"Nhìn vẻ tức giận của em thật là đáng yêu."

Cung Âu nói rằng, tiếng nói từ tính.

"…"

Thời Tiểu Niệm bị kéo lại.

"Em có thể âm thầm tức giận với anh, nhưng sau này khi ở trước mặt người ngoài, đặc biệt là trong công ty của anh, em không thể náo loạn, hiểu không" Cung Âu giáo huấn cô xong, thả lỏng tay của cô ra, từ một bên khác xuống xe.

"…"

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà ngồi ở chỗ đó, một lát cũng không phục hồi được tinh thần.

Cái gì vậy.

Thời Tiểu Niệm đau đầu đến nỗi phải vò đầu bứt tai, từ trên xe bước xuống đi vào trong phòng trưng bày tranh.

"Mom"

Thấy cô trở về, Cung Quỳ hưng phấn từ bên trong chạy đến, nhảy thằng vào trong lồng ngực của Thời Tiểu Niệm.

Cung Diệu ưu nhã từ từ đi ra từ trong phòng trưng bày tranh, đi về phía Thời Tiểu Niệm lễ phép chào, dùng lễ nghi tiêu chuẩn nhất.

"Chờ lâu lắm rồi phải koong"

Nhìn thấy sinh đôi, Thời Tiểu Niệm nỗ lực nặn ra nụ cười, cô không cho phép mình có bất kỳ thái độ xấu gì ảnh hưởng đến trẻ nhỏ.

"Con đói rồi."

Cung Quỳ vuốt cái bụng nói.

"Để mẹ đi làm bữa tiệc đêm giao thừa." Thời Tiểu Niệm lập tức nói, Phong Đức xen mồm vào, "Bữa tiệc đêm giao thừa tôi đã làm xong rồi, để tôi cho người bưng ra, thiếu gia, Tịch tiểu thư, mọi người ngồi vào bàn trước đi."

Đoàn người đi vào phòng trong của phòng trưng bày tranh.

Thời Tiểu Niệm vẫn cảm thấy phòng trưng bày tranh của mình rất lớn, nhưng không biết tại sao, sau khi Cung Âu đến, cô lại cảm thấy toàn bộ căn nhà đều nhỏ đi, bầu không khí đặc biệt ngột ngạt.

Một mình Thời Tiểu Niệm đi vào gian phòng thay đồ, thay một bộ quần áo ở nhà màu sáng, xua tan đi mùi rượu trên người, đi tới trước gương to.

Nhìn sắc mặt hồng hào của mình trong gương, hoàn toàn không nhìn ra sắc mặt xám trắng như ban ngày, cô đưa tay buộc mái tóc dài của mình lên, tùy ý búi một búi tròn, tay từ hai bên thái dương vuốt tóc mai sang hai bên, đưa tay ấn ấn đôi mắt, để đôi mắt có vẻ có sáng hơn một ít.

Mặc kệ như thế nào, hôm nay là đêm giao thừa, nhất định phải làm cho sinh đôi vui vẻ.

Còn vấn đề tình cảm với Cung Âu thì để lại sau vậy.

Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ mặt của mình, kéo cửa đi ra ngoài, đi vào trong gian phòng sáng sủa sạch sẽ, Cung Quỳ ở nơi đó chơi nhảy ếch, Cung Diệu ngồi ở trước chiếc bàn nhỏ cầm bút lông viết chữ, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Cung Âu thì đang đứng ở cửa, trên tay bưng một tách cà phê nóng hổi, tầm mắt hướng về phía về phía Thời Tiểu Niệm, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Ở bên cạnh, mấy bảo tiêu đang lấy những bức vẽ từ trên tường xuống, bỏ vào trong hộp.

Lông mày của Thời Tiểu Niệm nhíu lại, lập tức đi tới, ngăn cản động tác của bọn họ, "Các anh đang làm gì vậy"

"Là anh để cho bọn họ thu mấy bức tranh lại." Cung Âu đi về phía cô, con ngươi đen nhìn về phía bảo tiêu, "Thu cẩn thận, đưa đến đế quốc pháo đài."

"Vâng, Cung tiên sinh."

Bọn vệ sỹ thu các bức tranh lại, đều là những người thô thiển, tay chân hoàn toàn không có chút cẩn thận nào, cơ hồ đều là trực tiếp ném vào trong hộp, có mấy bức suýt chút nữa bị bọn họ làm rơi.

"Các người đang làm gì vậy, đây là tranh do tôi vẽ."

Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói rằng.

"Em không cần làm loại công việc nặng nhọc như thế này, đêm nay thu thập một chút thì có thể trực tiếp đóng cửa phòng trưng bày tranh, ngày mai sẽ chuyển về đế quốc pháo đài." Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm nói, ánh mắt thâm trầm.

"Em đã đáp ứng anh sẽ đóng cửa phòng trưng bày tranh lại, nhưng lúc nào đóng thì do em làm chủ"

Thời Tiểu Niệm tự nói với mình không được tranh chấp với Cung Âu ở trước mặt bọn nhỏ, nhưng cô thực sự có khó có thể nhịn được.

Cô đã cảm thấy ngột ngạt nhiều ngày lắm rồi.



Hoặc phải nói là, không phải là ngột ngạt nhiều ngày, mà ngột ngạt nhiều năm.





"Em cảm thấy lưu luyến không rời với cái phòng nhỏ này? Anh đang muốn nâng cao hiệu suất cho em(ý là nâng cao hiệu suất đóng cửa phòng tranh ấy)." Cung Âu trầm thấp nói, hắn là vì muốn tốt cho cô.





Đóng cửa thôi mà còn đóng chậm rì rì như vậy.





"Thật xin lỗi, đối với em mà nói, chuyện em không làm được nhất chính là tăng cao hiệu suất."





Bốn năm… cơ hồ cô chỉ làm một chuyện, chính là chờ hắn.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.