Chương trước
Chương sau
Editor: shinoki

"Em cho rằng lần tiếp theo chúng ta gặp nhau sẽ là trên tòa án." Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường nói.

Cung Âu xuất hiện cô sợ đến ướt quần áo.

Như ma quỷ.

"Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa nhận được thông báo của toà án." Cung Âu lạnh lùng nói, con ngươi thâm thúy.

Cũng không đợi hắn trả lời cô.

Phong Đức lấy tranh, cô cũng không chủ động hiện thân, không biết đang bày trò gì.

"Vậy anh về chờ đi." Thanh âm của Thời Tiểu Niệm mang giọng mũi, vén chăn lên xuống giường, nhìn hắn nói, "Anh có thể đi rồi."

Cung Âu nhìn chằm chằm cô, "Thời gian của anh rất quý báu."

"Cho nên?"

Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn hắn.

"Nhưng anh đã ở đây em chờ hai giờ."

Cung Âu nhìn cô mặt đầy cao ngạo nói.

Cô phải biết cảm ơn, hắn bận rộn như vậy cũng không kéo cô dậy để cô tiếp hắn, hắn ôn nhu hơn trước kia nhiều.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía hắn, "Cung Âu anh không có lầm chứ, anh ở cạnh giường nhìn chòng chọc vào em như một con quỷ suốt hai giờ?"





Thời Tiểu Niệm cảm thấy buồn nôn.

Người đàn ông này muốn thế nào?

"..."

Đối mặt với lời chỉ trích của cô, sắc mặt Cung Âu cứng ngắc, tay nắm thành quả đấm, thanh âm càng lạnh, "Tịch Tiểu Niệm, em nên cảm kích."

"Mời anh đi ra ngoài." Thời Tiểu Niệm chỉ hướng cửa, "Xin anh đừng dùng bộ mặt này xuất hiện trước mặt em."

Cô sẽ nghĩ tới cô và Cung Âu trước kia tốt bao nhiêu, cô sẽ nghĩ tới Cung Âu và Mona trong khách sạn kia có bao nhiêu nhiệt tình.

"Chú ý cách ăn nói của em, nếu không có lời muốn nói, anh sẽ không tới."

Cung Âu lạnh giọng nói.

Đúng vậy.

Hắn bận rộn như vậy, sau khi trở lại, cô thường xuyên vì hắn bận bị mà chờ mấy canh giờ.



"Anh muốn nói gì? Anh chịu nhường quyền nuôi con cho em?" Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn.

"Không thể nào."

"Vậy thì mời anh rời đi, thứ cho không tiếp đãi."

Thời Tiểu Niệm đi ra phía ngoài, một đường mở đèn, mở cửa phòng tranh ra, một cơn gió lạnh thổi tới, cô hắt hơi một cái.

"Cho em ba phút nhìn thứ này." Cung Âu tự ý ngồi xuống chiếc bàn duy nhất trong phòng tranh.

Trên bàn có một chiếc máy tính bảng.

"Thứ gì?"

Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.

"Em nhìn rồi sẽ biết."

Cung Âu lãnh đạm nói.

"Nhìn xong anh sẽ đi?" Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Nhìn xong em sẽ xin anh đừng đi." Cung Âu giống như một đứa trẻ bướng bỉnh quấy rối, "Ngồi xuống, chờ em nhìn xong anh sẽ dạy dỗ lại em."

"..."

Thời Tiểu Niệm không nói gì đi tới, ngồi xuống trước bàn, thấp mắt nhìn máy tính bảng.

Trên màn hình là một đống gạch Mosaic.

Thứ gì?

Video sao?

Thời Tiểu Niệm mở ra, video bắt đầu phát, sau đó cô thấy gạch Mosaic bay đầy trời, mặt cô đầy mờ mịt, nhìn mấy giây, cô mới phát hiện đây là một đoạn video tương đối có màu sắc.

Ống kính nhắm ngay một chiếc giường lớn, trên giường hai người đàn ông dáng dấp tuấn tú toàn thân bị đập đầy gạch, đang đi trên áo cưới, bên miệng nở nụ cười dâm đãng, "Tới đây, Mona tiểu thư mặc áo cưới vào, như vậy chơi kích thích hơn a, chúng ta chơi hai chú rể một cô dâu a."

"Không muốn, không muốn. Ân, a."

Người đàn bà cũng là một thân gạch Mosaic, dãy giụa giữa hai người đàn ông, thanh âm kia vừa tựa như kháng cự vừa tựa như hưởng thụ.

Giọng của Mona.

Mặt của Mona.

"..."

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, khó tin nhìn màn hình, "Tại sao có thể như vậy?"

Thật sự là Mona.

"Em nhìn ngày tháng xem." thanh âm của Cung Âu lạnh như băng thân tình nhắc nhở.

"..."

Thời Tiểu Niệm nhìn ngày tháng trong video, là buổi tối mùng một Tết.

Đêm hôm đó không phải Cung Âu và Mona đi thuê phòng sao, hai cá khắp người gạch men đích đàn ông lại là ai?

Cô không hiểu nhìn về phía Cung Âu.

Cung Âu tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, "Nói xin lỗi anh."

"Em không hiểu."

Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn hắn, rõ ràng cô nghe được giọng hắn, hắn đúng là ở trong phòng cùng Mona, làm sao lại biến thành như này.

"Mona muốn phóng túng một đêm trước khi cưới, anh tìm người giúp cô ta để cảm ơn cô ta đã chữa bệnh cho anh." Cung Âu mặt không thay đổi nói, "Nói xin lỗi anh."

Hắn rất cố chấp ở điểm này.

Cô áy náy.

Cô điên cuồng yêu hắn.

"Phóng túng?"

Thời Tiểu Niệm tựa như nghe chuyện hoang đường, khó tin nhìn Cung Âu.

"Bây giờ Mona đã về Mỹ chuẩn bị kết hôn rồi, không tới một tháng, em sẽ nhìn thấy tin tức về đám cưới của cô ta trên báo." Cung Âu nói, cuối cùng lại nói, " Nói xin lỗi anh."

"Chính là như vậy?"

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, cho là sự thật dầm dề máu nhưng lại đột nhiên thay đổi thành tình cảnh khác.

Trong lúc nhất thời cô có chút không phản ứng kịp.

"Chính là như vậy." Cung Âu đưa tay ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, tròng mắt đen âm trầm nhìn cô, "Anh không động vào cô ta, anh không thay lòng."

"Vậy lúc em gọi cho anh, tại sao anh không nói thật với em?"

Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Em là một người phụ nữ bảo thủ, sợ em không tiếp thụ nổi chuyện phóng túng trước khi cưới." Cung Âu giải thích hoàn mỹ.

"Vậy bây giờ anh còn nói?"

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, rất kỳ quái, cô đột nhiên cảm giác thân thể không có không thoải mái như vậy.

"Bởi vì anh muốn cho em biết em đã sai, nói xin lỗi anh." Cung Âu lạnh lùng nói, bộ dáng nghiêm túc.

Nghe vậy, trong mắt Thời Tiểu Niệm lướt qua vẻ thất vọng.

Đây là nguyên nhân sao?

"Thật xin lỗi, chuyện này là em hiểu lầm, em cho rằng anh đã yêu cô ta." Thời Tiểu Niệm là một đứa bé ngoan, biết sai liền nói xin lỗi.

" Ừ."

Cung Âu gật đầu.

Cái này còn tạm được.

"..."

Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn video, thật không nghĩ tới Mona là hạng đàn bà này.

Thấy cô không nói gì, Cung Âu hơi nhíu mày, "Sau đó thì sao?"

"Cái gì mà sau đó?"

Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại.

"Em hẳn nên thu lại những lời đó của em trước mặt truyền thông." Cung Âu nói, còn cần hắn nhắc sao?

"Tại sao phải thu?"

Thời Tiểu Niệm tiếp tục hỏi ngược lại, không hiểu ý của hắn.

"Tại sao phải thu?" Cung Âu tái diễn lời cô, ánh mắt trầm xuống, "Tịch Tiểu Niệm, đây chẳng qua là em mượn cớ chia tay thôi, em nhớ hay yêu đều là Cung Âu trước kia, em căn bản không định cùng anh sống chung, đúng không?"

" Đúng."

Thời Tiểu Niệm thẳng thắn gật đầu.

Đã nháo lớn như vậy, làm sao có thể nói sống chung liền sống chung, cô muốn chia tay cũng không phải là ý nghĩ nhất thời.

"Nói cách khác, trừ phi Cung Âu trước kia trở lại, nếu không em sẽ không cùng anh hợp lại?" Cung Âu lạnh lùng nói, "Hắn có gì tốt? Bàn về chỉ số thông minh, ngay cả cha anh cũng thừa nhận, chỉ số thông minh của anh không liên quan đến chứng cố chấp; bàn về mức độ luận xử, anh hiểu hơn hắn; bàn về tính cách, cho tới bây giờ anh chưa từng đánh em."

Hắn hôm nay, là bộ dáng trưởng thành.

Cô không hài lòng điểm nào ?

"..."



Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, hắn tự ghen với mình sao?





"Tịch Tiểu Niệm, anh tốt hơn mình trước kia gấp mười ngàn lần!" Giữa chân mày Cung Âu lộ ra không vui, "Em ngay cả lựa chọn chính xác cũng không."





"Em sẽ không làm cái gì gọi là lựa chọn chính xác, em chỉ biết Cung Âu trước kia rất thương em, em chỉ bi thương ngoài da một chút anh ấy cũng gấp đến độ cả đêm không ngủ được; anh ấy rất để ý em, em thích gì hắn không nói ra miệng, nhưng cũng sẽ tôn trọng, anh ấy biết lúc nào em vui vẻ, khó chịu, bị bệnh; anh ấy có sự nghiệp của mình, nhưng cũng không bỏ quên em, anh ấy hận không thể ở cùng em mỗi phút mỗi giây, anh ấy coi em là duy nhất, sẽ không cùng bất kì người phụ nữ nào lâu lâu chơi trò ôm ấp mập mờ."





Thời Tiểu Niệm từ trước bàn đứng lên, nhìn tròng mắt đen của Cung Âu nói, thanh âm lộ ra nồng nặc giọng mũi.





Mỗi câu cô nói đều là Cung Âu trước kia tốt, sắc mặt Cung Âu liền khó coi từng phần, nghe đến cuối cùng, sắc mặt hắn khó coi tới cực điểm.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.