"Được rồi, con sẽ gọi cho mẹ, Mom." Cung Quỳ cọ cọ vào người cô một cái, cầm rương hành lý nhỏ,
quay đầu nhìn về phía Cung Diệu, "Holy, anh không có lời muốn nói với Mom sao?"
Cung Diệu vẫn đứng trước rương hành lý của mình, mặt không cảm xúc.
Nghe vậy, cậu bé ngẩng mặt lên nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, hướng cô lãnh đạm cúi người, "Khoảng thời gian này khổ cực cho mẹ rồi."
Thời Tiểu Niệm thấy cậu bé hời hợt khách khí như vậy, có chút khổ sở cười cười, tiến lên vỗ vỗ vai cậu, "Đừng khách sáo với mẹ như vậy được không? Con phải chăm sóc tối cho mình, vui phải nói, không vui cũng phải nói."
Cậu bé chính là bản thu nhỏ của Cung Âu, ưu tư không lọt ra ngoài.
Phong Đức đã đứng ở cửa.
"Con đi đây." Cung Diệu kéo rương hành lý nhỏ hướng Phong Đức đi tới, bỗng nhiên dừng bước lại quay đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, thanh âm non nớt mang lãnh ý, "Thuốc cảm sau khi ăn uống hai viên, sáng mẹ uống ba viên."
Nói xong, Cung Diệu kéo rương hành lý rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngẩn người, ngay sau đó cười lên, ngực ấm áp, cất giọng nói, "Mẹ nhớ rồi, Holy."
Ân.
Cung Diệu vẫn là khác Cung Âu, con trai quan tâm cô hơn nhiều.
...
Đối diện đường xe chạy, cao ốc N.E, phòng làm việc khổng lồ của tổng giám đốc.
Cung Âu ngồi trước bàn làm việc, đẩy văn kiện sang một bên, lộ ra một khoảng trống.
Hắn cầm một chiếc điện thoại di động mới để lên bàn, ấn xuống, trên mặt bàn lập tức xuất hiện toàn bộ tin tức hình ảnh cùng bàn phím, hắn đưa hai tay ra điểm vài cái ở phía trên, nhìn tin tức, nhìn video, đưa vào tin nhắn.
Hoàn mỹ.
Kỹ thuật toàn bộ tin tức thời đại một khi đẩy về phía thị trường tất nhiên sẽ đưa tới một trận náo động trước đây chưa từng có, hạng mục này hắn muốn làm từ bốn năm trước, kết quả bị chậm bốn năm.
Cung Âu thử nghiệm từng bước.
Ngón tay nhẹ nhàng hoa động, một tin tức nhảy ra.
Là tin tức mới nhất của Thời Tiểu Niệm, cô là một người bình dân cùng hắn ra toà tranh quyền nuôi con đã gây nên náo động, truyền thông chú ý mỗi một bước tiến triển.
Đây là tấm ảnh cô ôm Cung Quỳ vào trong ngực, Cung Âu thổi bong bóng, cô bé cười đặc biệt vui vẻ, răng trắng tinh.
Cung Âu ngưng mắt nhìn, thất thần chốc lát, ngón tay thon dài quỷ xui thần khiến phóng to bức ảnh, đầu ngón tay dừng lại ở đôi mắt mỉm cười của cô.
Đôi mắt xinh đẹp.
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.
Thân thể Cung Âu chấn động một cái, lập tức đóng tin tức, thân thể ngửa về sau, khôi phục vẻ lạnh lùng.
"Thiếu gia." Phong Đức từ bên ngoài đi vào, đi tới trước bàn làm việc của Cung Âu, "Đã đón Tiểu Quỳ tiểu thư và Holy thiếu gia."
"Thật không?" Cung Âu lãnh đạm nhìn ông một cái, "Đưa bọn chúng về đế quốc pháo đài."
Phong Đức đứng không nhúc nhích.
"Còn việc gì không?"
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
"Thiếu gia, vụ kiện này ngài nhất định phải thắng sao?" Phong Đức hỏi.
"Ông nói sao?" Ánh mắt Cung Âu âm trầm, "Vụ kiện này phải thắng."
Không thắng hắn sẽ thua hoàn toàn.
" Dạ, thiếu gia."
Phong Đức gật đầu, xoay người rời đi, mới vừa đi được mấy bước, Cung Âu bỗng nhiên từ trước bàn làm việc đứng lên, tròng mắt đen lạnh lùng liếc nhìn ông, " Chờ một chút, tôi tự đưa bọn chúng về."
"Cái gì?"
Phong Đức ngơ ngẩn.
"Không chỉ hôm nay, bắt đầu ngày mai nếu không cần thiết tôi sẽ không tới công ty, ông giúp tôi ở đây quan sát, có bất kỳ văn kiện khẩn nào thì mang về nhà."
Cung Âu kéo ngăn kéo ra, cầm chìa khóa xe lên đi ra ngoài.
"Thiếu gia muốn đích thân chăm sóc cặp sinh đôi sao?" Phong Đức biết ý đồ của Cung Âu.
"Ông cho rằng Thời Tiểu Niệm chủ động để tôi chăm sóc con trước không có mục đích gì khác? Cô ấy chỉ có thể đánh bại tôi ở một điểm duy nhất. chính là tôi bận việc, không thể tự chăm con." Cung Âu vừa lạnh lùng nói vừa đi ra ngoài, "Tìm một nhiếp ảnh gia, chụp lại cảnh tôi ở cùng cặp sinh đôi trong năm ngày này, tương lai trình tòa án. Tôi sẽ khiến Thời Tiểu Niệm ngay cả lợi thế duy nhất cũng mất đi."
"..."
Phong Đức đi sau lưng Cung Âu, thiếu gia và Tiểu Niệm thật sự đã khởi binh rồi.
Ông lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm bên kia rất nhanh nhận được tin nhắn, mặt mày vui vẻ.
Mặt mày vui vẻ.
Phong Đức không nói lắc đầu một cái, xem ra ông thật sự già rồi, căn bản không biết những người tuổi trẻ bọn họ đang làm cái gì.
"Tổng giám đốc mạnh khoẻ."
"Tổng giám đốc đi thong thả."
Cung Âu đi ra cửa toà cao ốc N.E đồ sộ, Cung Diệu và Cung Quỳ đang chờ cạnh xe, mặt mũi đáng yêu khiến người khác không nhịn được nhìn lâu.
"Dad."
Thấy Cung Âu, Cung Quỳ yếu ớt gọi một tiếng, trên mặt có mấy phần bứt rứt.
Đối với bọn họ mà nói, Cung Âu so với Thời Tiểu Niệm hời hợt hơn nhiều, Thời Tiểu Niệm cùng bọn họ gặp mặt tuy ít, nhưng cô ôn nhu, bình dị gần người, sắc mặt Cung Âu rất lạnh.
Cung Diệu lạnh lùng nói, dáng dấp như từ một khuôn đúc ra với hắn.
"..."
Ghế ngồi trẻ em.
Đó là cái gì ?
Cung Âu cau mày.
" Trên xe Mom có, có hai cái." Cung Quỳ lập tức nói theo, mặt đầy mong đợi nhìn Cung Âu.
Muốn hắn đi tìm Thời Tiểu Niệm lấy ghế ngồi trẻ em? Đêm đó hắn đã nói lời ác độc với Thời Tiểu Niệm, muốn cô hối hận chủ động đến tìm hắn.
"Dad, con đi lấy được không?"
Cung Quỳ giơ tay nhỏ bé lên ngọt ngào nói, nhấc chân lên muốn chạy băng qua đường, Cung Âu cau mày, "Các con ngồi lên xe, để ba đi lấy."
"Bọn con lên xe."
Cung Diệu túm Cung Quỳ lại, kéo cô bé lên xe,
Cung Quỳ mặt đầy tiếc nuối, aizz, vốn có thể gặp lại mẹ.
Cung Âu đẩy cửa xe ra bước xuống, đi tới đối diện, bên cạnh có bảo tiêu đang đứng, hắn mở miệng muốn sai việc, hai giây sau lại từ bỏ.
Chỉ có mấy bước chân thôi.
Ánh mặt trời ấm áp, Cung Âu băng qua đường đi về phía phòng tranh.
Cửa phòng trang rộng mở, Cung Âu trầm mặt đi tới, còn chưa đi vào liền nghe được giọng nói của Thời Tiểu Niệm, "Chào ngài, tiên sinh, tôi vừa mới giở sổ ghi chép khách hàng, còn tưởng rằng không cần dùng đến dãy số này."
Giọng cô rất trong, mang một chút giọng mũi nhàn nhạt, lại đặc biệt mềm.
Sắc mặt Cung Âu nhất thời càng khó coi, đứng ở cửa nhìn vào trong, Thời Tiểu Niệm ngồi trước quầy màu trắng, lật quyển ghi chép trong tay đang gọi điện thoại, trên khuôn mặt lớn chừng bàn tay chất đầy nụ cười.
Nụ cười kia nhìn sao lại nhức mắt ?
Thời Tiểu Niệm gọi điện thoại tùy ý ngước mắt lên liền thấy khuôn mặt của Cung Âu lạnh như băng.
Cô sửng sốt, nhưng không có động tác gì, tiếp tục nghe điện thoại, trong đó truyền tới giọng của một người phụ nữ, "Tôi là trợ lý của Y tiên sinh, có gì cô cứ nói với tôi là được rồi."
"À, vậy nhờ cô nhắn giùm với Y tiên sinh, lần này cảm ơn ngài ấy đã mời luật sư giúp tôi, tôi thật hết đường xoay sở rồi." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói vào điện thoại, "Không biết ngài ấy có đang ở S thị không, tôi muốn mời ngài ấy ăn một bữa để cảm ơn."
Còn muốn ăn cơm.
Tròng mắt đen của Cung Âu càng lạnh hơn.
Người đàn bà này đối với người đàn ông nào cũng theo đuổi như vậy, với Hướng Thanh Phong cũng vậy, với người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia cũng vậy, nhưng hết lần này tới lần khác không như vậy với hắn.
"Y tiên sinh nói đây chẳng qua là một cái nhấc tay, cô không cần để trong lòng. Ngài ấy rất thích tranh cô vẽ, hy vọng cô có nhiều tác phẩm hơn chính là báo đáp tốt nhất với ngài ấy." Người phụ nữ ở đầu điện thoại kia nói, thanh âm rất êm tai.
Vẽ nhiều hơn chính là báo đáp?
Đúng là một người cổ quái.
"Tôi biết rồi, cảm ơn."
Thời Tiểu Niệm nói cám ơn mãi, sau đó cúp điện thoại.
Cung Âu tựa vào cửa kính, tròng mắt đen lạnh lùng nhìn cô, "Một người đàn ông xa lạ giúp đỡ em cũng dám muốn, em không sợ bị người khác mưu hại?"
"Có phải anh điều tra Y tiên sinh đúng không? Hắn là ai?"
Thời Tiểu Niệm ngồi trước quầy hỏi.
Y tiên sinh này là khách hàng của cô, đột nhiên giúp cô lớn như vậy, bảo hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái đó là quá không tim không phổi.
"Anh không lãng phí thời gian vào một người xa lạ." Cung Âu khinh thường nói.
"Phải không?"
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, đúng vậy, cô có thể trông cậy vào Cung Âu bây giờ quan tâm chuyện của cô sao ?
"Anh tới lấy ghế ngồi trẻ em." Cung Âu lạnh lùng phát lệnh.
"Nga, không có."
Thời Tiểu Niệm lật sổ ghi chép, miệng nhàn nhạt thoát ra một câu.
Thân hình cao lớn của Cung Âu lập tức đứng thẳng, "Tiểu Quỳ nói em có, em có ý gì?"
"Em có ghế ngồi trẻ em, nhưng em không muốn cho anh, thứ cho không tiễn xa được."
Thời Tiểu Niệm thu sổ sách sau đó đi ra khỏi quầy, đưa tay bới bới mái tóc dài, sau đó dùng dây buộc tóc đen buộc lên, búi cao, khom người thu dọn đồ chơi tiểu Quỳ bày ra.
"Em dựa vào cái gì mà không cho anh?"
Cung Âu nhíu mày, tiến lên nắm cánh tay cô, ép cô nhìn về phía mình, tầm mắt rơi vào trên mặt cô.
Cô búi tóc lên, khuôn mặt vốn nhỏ hơi tròn lên, thanh thuần, khả ái, khiến hắn nhất thời rung động.
Kiềm chế.
Cung Âu mím môi.
"Tại sao phải cho anh? Bây giờ em muốn thu dọn phòng tranh, đi lấy ghế trẻ em cho anh là lãng phí thời gian, làm người phải biết cân nhắc thiệt hơn, không nên làm chuyện lãng phí thời gian." Thời Tiểu Niệm dối trá cười một tiếng, học giọng điệu của hắn nói.
Cung Âu lạnh lùng trợn mắt nhìn cô, "Bây giờ em đang lãng phí thời gian của anh."
"Thời gian của anh liên quan gì đến em?"
"..."
"Buông ra, em muốn thu dọn đồ đạc." Thời Tiểu Niệm hất tay hắn ra, xoay người thu dọn đồ chơi.
Cung Âu đứng ở nơi đó, sắc mặt càng lúc càng chìm xuống, tay thon dài nắm thành quả đấm, hàm răng cắn chặt.
Người đàn bà này...
Hồi lâu sau, Cung Âu kiềm chế, đôi đồng tử nhìn chằm chằm bóng người bận rộn của cô, giọng lương bạc, " Được rồi, cùng là ngồi xe, không có ghế ngồi trẻ em không chết được."
Cung Âu đi ra ngoài.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng nhợt, lập tức đứng lên nhìn về phía Cung Âu, " Chờ một chút, em lấy cho anh."
Người đàn ông lạnh lùng.
Cung Âu cong môi, "Nhanh lên một chút, anh không có kiên nhẫn."
Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi phòng tranh, cố sức tháo hai ghế ngồi an toàn trên xe mình ra giao cho Cung Âu, Cung Âu đùa cợt nhìn cô một cái, "Tịch Tiểu Niệm, đừng vọng tưởng em có thể thắng anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]