Chương trước
Chương sau
Editor: Yuhina

"…"

Thời Tiểu Niệm ngồi thẳng lên, lại mở đôi mắt đang bị bao phủ bởi một lớp thủy quang, "Quên đi, em biết nói những này với anh cũng không có tác dụng gì, ngày hôm nay em vốn muốn nói cho anh biết, em không muốn nói cho anh biết sự lựa chọn của em trong ngày anh đã định, nhưng em đã có đáp án. Chờ qua lễ tuyên bố, em sẽ tìm anh, được chứ"

"Tịch Tiểu Niệm, em có ý gì"

Cung Âu lạnh lùng mở miệng.

Cô không có ý tứ gì.

Cô chỉ muốn quan hệ của bọn họ đơn giản hơn một chút, không kéo theo nhiều lợi ích như vậy.

"Cung Âu, anh có thể đem việc kết hôn và kinh doanh lẫn lộn với nhau, nhưng em không làm được." Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, "Em đưa cho anh đáp án, chỉ bởi vì anh, chứ không phải bởi vì anh mang cho em nhiều lợi ích nhất."

Hắn có thể hiểu ý của nàng không

"Em cho rằng qua ngày mai anh còn cho em cơ hội lựa chọn"

Cung Âu lạnh lùng nghiêm nghị nói.

Hắn đang buộc cô.

"Quên đi, hẹn gặp lại, Cung Âu, chúc anh tuyên bố thành công."

Thời Tiểu Niệm chủ động cúp điện thoại, ném điện thoại di động qua một bên, cô hạ tầm mắt không có tiêu cự mà nhìn phía mắt, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.

Ngoại trừ Y tiên sinh cố gắng chế tạo cho họ cơ hội ở chung một ngày kia, những tháng ngày còn lại, cô đều bị vây trong cô quạnh, sống trong thất vọng.

Tại sao mọi người yêu nhau vui vẻ như vậy, mà cô cũng yêu… nhưng sao lại mệt mỏi đến vậy.

Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn gói hàng đặt chỗ cạnh ghế lái, đưa tay nắm chặt vô lăng, dứt khoát quay đầu xe rời đi.





Sau mười mấy tiếng, Thời Tiểu Niệm đến Italy.

---------------------------

Ngày đêm đổi chỗ cho nhau, lại một ngày mới đã đến.

Sâu trong cánh rừng đế quốc pháo đài nguy nga hùng vĩ, người hầu đã sớm thu dọn sạch sẽ, Cung Quỳ cầm một chiếc máy xay gió chạy lòng vòng khắp nơi, lưu lại từng tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc.

Trong phòng ngủ lớn, Cung Âu đứng trước gương to mặc áo sơ mi, ngón tay thon dài cài từng cái cúc một.

Thời điểm cài đến cúc măng sét, ánh mắt của hắn trệ lại.

Phong Đức dẫn một đám người hầu đứng ngoài cửa phòng, cung cung kính kính chờ đợi, sau khi nhận được một cú điện thoại, sắc mặt của Phong Đức trở nên ảm đạm, ngước mắt nhìn Cung Âu phía trong phòng, không biết có nên mở miệng hay không.

Cung Âu nhìn cũng không nhìn ông một chút, lạnh lùng thốt, "Có chuyện nói mau."

Phong Đức cúi đầu, "Tịch tiểu thư đã đến Italy rồi."

Phong Đức cũng rất là ngạc nhiên, ông vốn tưởng rằng Thời Tiểu Niệm đóng cửa phòng trưng bày tranh là chuẩn bị thỏa hiệp với thiếu gia, làm một thiếu nãi nãi hợp với tâm ý của thiếu gia, không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt này, cô lại bay đi Italy.



"…"

Cung Âu đứng phía trước gương, không tự chủ mà giật mạnh một cái cúc tay áo xuống, trên khuôn mặt anh tuấn không hề có một chút cảm xúc gì.

"Thiếu gia"

Phong Đức nhìn về phía Cung Âu.

Cung Âu ném cái cúc áo sang một bên, lãnh đạm nói, "Lấy cái áo sơ mi khác đến đây, cái này hỏng rồi."

"Vâng, thiếu gia."

Phong Đức gật đầu, ra lệnh cho người hầu bên cạnh đi lấy cái áo sơ mi khác đến.

Như thường lệ, lễ tuyên bố được tổ chức ở hội quán khoa học kỹ thuật trực thuộc N.E, sau lần Cung Âu khởi tử hoàn sinh này, đây là lễ tuyên bố đầu tiên sau khi hắn trở về chấn chỉnh lại bộ máy cuả công ty. Vẫn như trước kia, những người đam mê khoa học kỹ thuật đều đến cổ động, từ rất sớm đã đứng ở bên ngoài hội quán.

Đoàn xe từ phía sau từ từ tiến vào phạm vi của hội quán khoa học kỹ thuật.

Phong Đức đi xuống trước tiên, thương thảo với các quản lý cao cấp có liên quan về việc cùng làm kiểm tra cuối cùng.

"Phong quản gia, ông đến xem một chút, nếu như phần bản thảo này không có vấn đề gì thì phiền ông nộp lên Cung tổng giúp tôi." Một quản lý cấp cao vừa đưa cho ông một phần bản thảo vừa lên tiếng.

Phong Đức mở bản thảo ra, nhanh chóng lật vài tờ, xem đến cuối cùng là nội dung của việc công bố lễ cưới, lông mày cau lại, "Đoạn này xóa bỏ."

"Cái gì, nhưng đoạn này là Cung tổng tự mình bàn giao muốn thêm vào."

Quản lý cấp cao há hốc mồm.

"Xóa đi, mau mau một lần nữa đóng lại trang cuối cùng, tôi sẽ đi đưa cho thiếu gia xem qua." Phong Đức nói, đem bản thảo giao cho người bên cạnh, sau đó đi vào hội trường kiểm tra lại thiết bị chiếu sáng, âm thanh.

Lúc sáng sớm này đang cực kỳ bận rộn.

Phong Đức là quản gia của Cung Âu, toàn bộ nhân viên và đạo diễn ở hội trường đều đến hỏi ông, chờ ông đưa ra ý kiến, Phong Đức bận bịu đến nỗi thời gian uống nước cũng đều không có.

Chờ hơi hơi rảnh rỗi một ít, thời gian tổ chức lễ tuyên bố cũng sắp đến.

Đạo diễn hội trường hơi một tý là hỏi dò có thể mời Cung Âu sân khấu trước một lần hay không, các quản lý cũng hơi một tý là hỏi Cung Âu cảm thấy bản thảo thế nào.

Lúc này Phong Đức mới ý thức được thiếu gia vẫn chưa xuống xe.

Ông cầm bản thảo trên tay không để ý đến hình tượng mà chạy ra bên ngoài, lao ra cửa sau của hội quán khoa học kỹ thuật, ngước mắt nhìn, xe của Cung gia vẫn còn đậu ở chỗ này, cận vệ đứng xung quanh xe.

Có thể thấy được thiếu gia vẫn chưa xuống xe.

Phong Đức vội vã đi tới, đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa xe mấy lần.

Không hề có tiếng đáp lại.

Phong Đức nhìn về phía bảo tiêu bên cạnh, bảo tiêu dùng ánh mắt ra hiệu cho ông: thiếu gia đang ở bên trong.

"Thiếu gia, lễ tuyên bố sắp bắt đầu rồi, cậu có muốn xem qua bản thảo vừa mới được chỉnh sửa lần cuối hay không " Phong Đức lên tiếng.

Trong xe vẫn không có một tiếng động.

Phong Đức có chút lo lắng liếc mắt nhìn thời gian, đưa tay kéo cửa xe ra, "Thiếu gia, thứ cho tôi thất lễ."

ông vừa kéo cửa xe ra, đã thấy Cung Âu lấy một tư thế quái dị ngồi ở chỗ này.

Cung Âu ngồi ở ngay chính giữa, hai chân nhấc lên đạp ở chỗ ngồi, hai chân thon dài cong lên khép lại, tựa như như một đứa bé đem mình cuộn thành một đoàn.

Cung Âu mặc quần áo tao nhã, gương mặt không có bất kỳ cảm xúc gì mà nhìn phía trước, khiến cho người ta không đoán ra được hắn đang suy nghĩ gì.

"Thiếu gia"

Phong Đức khom lưng đứng ngoài xe, có chút thăm dò gọi hắn một tiếng.

Thiếu gia làm sao vậy

"Tôi đã bức cô ấy đi rồi."

Cung Âu đột nhiên lên tiếng, tiếng nói khàn khàn, nghe không ra tâm tình gì.

"Cái gì"

Phong Đức ngạc nhiên.

"Tôi không muốn cô ấy phải như thế này thế kia, chỉ muốn cô ấy cho tôi một đáp án rõ ràng, vậy mà cô ấy bị hù phải chạy trốn sao" Cung Âu chuyển tầm mắt nhìn về phía ông, đôi mắt đen kịt không thấy đáy, môi mỏng mấp máy, "Có phải là cô ấy sẽ không trở về nữa không"

Là đang nói Tịch Tiểu Niệm sao

Phong Đức kinh ngạc mà nhìn hắn, "Thiếu gia, tôi chưa có thời gian liên lạc với Tịch tiểu thư, tôi nghĩ cô ấy còn có thể trở về, cặp song sinh vẫn còn ở nơi này, không phải sao"

"Vì cặp song sinh mầ trở về vậy tôi tính là gì"

Ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo.

Phong Đức đã ở bên cạnh Cung Âu một thời gian dài, trước đây mỗi lần thiếu gia giận dữ liền phát hỏa, hiện tại lại lạnh lùng, cảm xúc gì cũng chỉ dùng một vẻ mặt để thể hiện, hài lòng sẽ không cười to, tức giận thì sắc mặt càng lạnh lùng mà thôi.

Suy nghĩ một chút, Phong Đức đóng cửa xe, đi vào ghế phụ ngồi xuống, quay đầu lại nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Cung Âu, than nhẹ một tiếng, "Thiếu gia, tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu hãy nói thật nhé."

"Nói."

"Kỳ thực cậu vẫn quan tâm đến Tịch tiểu thư phải không" Phong Đức nói, Cung Âu hiện tại dù là kẻ cuồng công việc, nhưng chuẩn bị bắt đầu tổ chức lễ tuyên bố lại trốn ở trong xe, ngoại trừ quan tâm đến Tiểu Niệm thì ông không nghĩ được nguyên nhân khác.

Nghe vậy, Cung Âu đang co rúc ở chỗ ngồi ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía Phong Đức.

Phong Đức lập tức cúi đầu, "Thiếu gia, là tôi lắm mồm."

Cung Âu lạnh lùng nhìn ông, sắc mặt lạnh như băng, rất lâu, tiếng nói khàn khàn vang lên trong không gian kín này, "Phong Đức."

"Vâng, thiếu gia, tôi ở đây."

"Không phải là ông cũng phản cảm bộ dáng bây giờ của tôi chứ" Cung Âu lạnh lùng hỏi, âm thanh càng ngày càng thấp.

Cũng

Phong Đức lắc đầu, "Thiếu gia, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, Tịch tiểu thư chưa từng phản cảm với cậu, tôi tự nhiên cũng không có, thiếu gia cậu…"

"Tôi không biết tôi còn bao nhiêu thời gian." Cung Âu đánh gãy lời ông, ngồi ở chỗ đó vuốt cúc áo ở ống tay áo của mình.

"Thiếu gia, lời này của cậu là có ý gì, thân thể của cậu không thoải mái sao"

Phong Đức nhíu mày, cái gì gọi là không biết thời gian còn bao nhiêu lâu, thân thể của thiếu gia hẳn là không có vấn đề gì rồi, đều được kiểm tra định kỳ mà.

Ánh mắt của Cung Âu nặng nề nhìn ông, ngón tay liên tục vuốt tay cúc áo, nói ra từng chữ từng chữ một, "Phong Đức, kỳ thực cô ấy muốn cái gì tôi đều sẽ cho cô ấy."

"…"

Phong Đức mờ mịt nhìn Cung Âu, không hiểu những câu nói này của hắn là có ý gì, chẳng thấy có liên quan gì với câu trước.

Phong Đức đột nhiên phát hiện, lần này thiếu gia trở về rất giỏi giấu kín tâm tư, giấu đến nỗi ai cũng không thấy rõ.

"Cô ấy là Tiểu Niệm, cô ấy xứng đáng có tất cả mọi thứ, cô ấy muốn cái gì tôi đều sẽ cho." Cung Âu nhìn ông nói, "Nhưng tôi chỉ muốn biết, ở trong mắt của cô ấy, đến cùng thì bốn năm chịu đựng của tôi có giá trị hay không."

"Thiếu gia"

"Cô ấy muốn Cung Âu bình thường, được, tôi cho cô ấy; cô ấy muốn Cung Âu trở lại, được, tôi liền trở về." Cung Âu vuốt cúc áo đến nỗi bóng loáng, tiếng nói trầm thấp lạc giọng [T-R-U-Y-E-N-F-U-L-.-V-N], "Nhưng tôi cũng có suy nghĩ của mình, tôi không biết lúc nào tôi mới trở về, vậy vì cái gì mà bốn năm chịu đựng của tôi lại không nhận được chút khẳng định của cô ấy."

Hắn đã dừng uống thuốc.

Hắn cũng không biết đến lúc nào thì biến trở lại, nên hắn chỉ muốn một lần khẳng định trong mắt cô có hắn mà thôi

Hắn gấp gáp muốn bức Thời Tiểu Niệm tiếp thu hắn bây giờ như vậy, nhưng lại thành ra bức cô đi mất.

Xem ra hắn bây giờ cũng thật là đáng ghét.

Phong Đức nhìn Cung Âu, vẻ mặt kinh ngạc, "Thiếu gia, tôi không biết trong lòng cậu lại giấu nhiều chuyện như vậy."

Tuy rằng nghe chưa được rõ mọi chuyện lắm, nhưng hiện tại ông đã hiểu rõ, thiếu gia là thật tâm yêu Tiểu Niệm, chỉ không biết biểu đạt thế nào mà thôi.

Cung Âu hạ thấp tầm mắt nhìn về phía cúc áo của mình, ngón tay nặng nề ấn cúc áo xuống.

"Ông đi Italy đi." Cung Âu trầm thấp mở miệng, "Một mình cô ấy ở nơi đó, tôi không yên lòng, bây giờ ông đặt vé máy bay đi đi."

Phong Đức gật gật đầu, "Vâng, thiếu gia."

Dừng một chút, Phong Đức lại nói, "Thiếu gia, cậu yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với Tịch tiểu thư."

Bọn họ đều không có nhìn thấu nội tâm chân chính của Cung Âu.

"Không cần, tôi và cô ấy đã kết thúc rồi, muốn bắt đầu thì tôi trước đây phải trở về."

Cung Âu lạnh nhạt nói, đẩy cửa xe ra đi xuống.

"…"

Phong Đức ngồi tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng người Cung Âu, trong tình yêu này Tiểu Niệm phải chịu nhiều nỗi buồn và cô đơn hơn, nhưng nhìn bóng lưng của thiếu gia cũng làm cho người ta cảm giác cô đơn như vậy.

Cung Âu đi về phía trước, mặt lạnh đi về phía hậu trường.

Một đám người vây tới hỏi này hỏi kia, Cung Âu mặt lạnh, không nói một lời, ngón tay chỉ vuốt ve cúc áo.



Trong không khí ầm ĩ này, mọi người thấy bộ dáng này của Cung Âu cũng không dám lên tiếng nữa.





Cung Âu nhìn phía sân khấu, con ngươi đen lạnh lẽo.





"Tổng giám đốc, nơi này có một phong thư mà Tịch tiểu thư gửi cho ngài, ngài muốn xem không" thư ký ôm một đống văn kiện, cẩn thận nhìn Cung Âu, không biết có nên đem bức thư cho Cung Âu hay không.





Cung Âu trầm mặc đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.





Thư ký sợ mình đã nói sai, không khỏi tức giận muốn tự đánh mình một cái, yêu ớt quay người.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.