Chương trước
Chương sau
Editor: Yuhina

"Phong quản gia nói, sau khi ông ấy đến Italy chỉ gặp được đoàn luật sư của Tịch tiểu thư, không gặp được Tịch tiểu thư, hơn nữa bọn họ vừa mới gặp phải tình huống có người công kích quán cà phê, Tịch tiểu thư vốn đã được thả ra, kết quả cô ấy lại trở lại, chuyện về sau bọn họ cũng không biết." Người hầu nói năng lộn xộn, nói tới không đầu không đuôi, chỉ đem những gì mình nghe được nói ra.

Công kích ở quán cà phê.

Được thả ra rồi.

Lại trở lại.

Cung Âu âm trầm nhìn người hầu, sắc mặt tối tăm, sau đó hắn đóng sầm cửa lại, "Cô ấy muốn chết thì để cho cô ấy chết, đừng có hơn nửa đêm rồi còn đến làm phiền tôi"

"…"

Người hầu đứng ngốc ở ngoài cửa.

Ai, hắn thật sự không nên nghe Phong quản gia, hơn nửa đêm còn chạy tới gõ cửa thiếu gia.

Tuy rằng Thiếu gia không giống với trước đây nữa, nhưng khi giận thì hậu quả vẫn rất nghiêm trọng a.

Người hầu yên lặng mà quay người rời đi.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Cung Âu đứng ở nơi đó, con ngươi đen lạnh lẽo nhìn theo hắn, nói từng chữ từng chữ một, "Lập tức đánh thức phi công, cho người kiểm tra máy bay tư nhân, bay đến Italy"

"Vâng, thiếu gia."

Người hầu vội vàng gật đầu, có chút như nằm mộng.

Chẳng phải mới nãy Thiếu gia còn rất bất mãn có người quấy rối hắn sao, tại sao lại muốn bay đến Italy rồi. Suy nghĩ của thiếu gia thay đổi cũng thật nhanh.

Italy, một cái trấn nhỏ an tĩnh nào đó.





Trên đường không có một bóng người qua lại, ánh mặt trời từ từ chiếu vào một cây cầu lớn màu xám, ánh trời dần dần ấm lên, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

Thời Tiểu Niệm đỡ Mộ Thiên Sơ từ từ đi đến cây cầu lớn, làn nước cầu dưới trong suốt sạch sẽ, không hề có một chút tạp chất.

Tối hôm qua, sau khi Thời Tiểu Niệm chờ những người kia rời khỏi thì vọt vào quán cà phê, ở phía trong gọi tên Mộ Thiên Sơ rất lâu hắn mới lảo đảo đi ra.

Hắn chật vật, là dáng vẻ cô chưa từng thấy.

Những năm qua hắn phong quang vô hạn, rồi đột ngột trở thành kẻ cùng đường.

Thời Tiểu Niệm đỡ Mộ Thiên Sơ cần thận đi tới, từ đêm tối cho đến hừng đông, rốt cục cũng đến nơi mà trong miệng Mộ Thiên Sơ nói tới.

"Đến, bây giờ đi đâu"

Thời Tiểu Niệm đỡ Mộ Thiên Sơ hỏi.

"Có thấy một toà biệt thự nhỏ có lối kiến trúc hơi phục cổ ở ngay bên cạnh bờ sông không, gần đây anh và Thời Địch đều ở nơi này, nơi này tương đối yên tĩnh."

Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, đôi mắt nhìn ra bên ngoài, nhưng không có bất kỳ thần thái nào.

Hắn không nhìn thấy cái gì cả.



Thời Tiểu Niệm theo lời hắn nói mà nhìn chung quanh, rất dễ dàng trông thấy một dãy biệt thự bên cạnh bờ sông, biệt thự mang phong cách của thời kỳ Phục Hưng, là loại phong cách kiến trúc cô thích nhất.

"Thấy rồi, đi thôi." Thời Tiểu Niệm khẽ nói, đỡ Mộ Thiên Sơ đi xuống dưới cầu.

Mộ Thiên Sơ theo cô đi về phía trước, gương mặt âm nhu mang theo chút tự ti, tay không dùng chút lực nào, cũng không nắm lấy cô, chỉ tùy ý để cô đỡ đi về phía trước.

Hai người đi rất chậm, Thời Tiểu Niệm đỡ hắn, duỗi chân đá những hòn đá chướng ngại trên mặt đất, dọc theo bờ sông đi về phía trước.

"Đến."

Thời Tiểu Niệm đi tới cửa biệt thự nói.

"Ừ, anh biết, anh ngửi thấy được mùi thơm." Mộ Thiên Sơ vừa nói vừa lấy chìa khóa từ trong túi ra, lục lọi mở cửa lớn đi vào.

Thời Tiểu Niệm ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trong không khí, chuyển tầm mắt, chỉ thấy bên cạnh bờ sông trồng một bụi cây, hoa nhỏ màu hồng nhạt ngạo nghễ đứng trước gió lạnh lẽo tỏa hương.

"Anh trồng " lúc Tiểu Niệm hỏi.

"Là Thời Địch trồng, cô ấy nói nếu cô ấy không ở đây, anh ngửi thấy mùi hương thì biết đã đến nhà." Mộ Thiên Sơ mở cửa trầm thấp nói.

"Có thật không"

Nghĩ đến Thời Địch, trong lòng thời Tiểu Niệm như bị cây kim đâm một cái.

"Ừ." Mộ Thiên Sơ gật đầu, mặt nỗ lực quay về phía cô, nhưng vẫn lệch đi một chút, hắn nói, "Ban đầu anh cứ nghĩ cô ấy là một đại tiểu thư, nhưng mấy năm qua, cô ấy trở thành người rất biết chăm sóc người khác, điều đó làm cho anh rất ngạc nhiên."

"…"

Bởi vì đối tượng là Mộ Thiên Sơ, Thời Địch mới nguyện ý làm những chuyện đó.

Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn phía bên trong, bên trong cực kỳ trống trải, đồ đạc cực ít, mép đồ đạc đều được để góc tròn hoặc được dán thêm lớp xốp mềm, bên trong được thu dọn vô cùng cẩn thận sạch sẽ.

Đều là Thời Địch làm sao, trước đây Thời Địch chưa bao giờ làm những thứ này.

"Giấy tờ tùy thân của anh để ở chỗ nào, em đi lấy." Thời Tiểu Niệm nói, Mộ Thiên Sơ nói tất cả giấy tờ tùy thân của mình đều để ở nơi này, phải lấy thì mới có thể xuất ngoại.

Thời Tiểu Niệm biết hiện tại hắn không thể tiếp tục sống ở chỗ này, nhưng sau khi xuất ngoại, ai sẽ chăm sóc hắn đây, Thời Địch thì đã…

Mộ Thiên Sơ không đáp lại cô, tiếp tục đi vào, về đến đây, Mộ Thiên Sơ mới thích ứng được, ngón tay sờ lần bức tường men theo bức tường chầm chậm đi về phía trước.

"Anh để ở đâu, em giúp anh đi lấy."

Thời Tiểu Niệm đuổi tới nói, âm thanh nhàn nhạt, không nhìn ra tâm tình gì.

Mộ Thiên Sơ tiếp tục đi vào trong, ngón tay thon dài lướt theo vách tường, đôi mắt nửa khép, sắc mặt bởi vì bị nhốt một đêm mà có chút khó coi, môi khẽ mở, "Thời Địch Thời Địch "

"…"

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn hắn, thân thể khẽ run rẩy, hắn đang tìm Thời Địch

Mộ Thiên Sơ ở trong phòng gọi tên của Thời Địch, bước đi có chút chậm chạp, căn nhà trống trải cơ hồ chỉ vang lên mỗi tiếng của hắn, Mộ Thiên Sơ quay đầu, "Không phải em nói Thời Địch đã đi trước rồi sao, sao cô ấy không ở đây"

Thời Tiểu Niệm nhìn đôi mắt vô hồn của Mộ Thiên Sơ, nhớ tới di ngôn mà Thời Địch nói, bàn tay từ từ nắm chặt thành quyền.

"Cô ấy không trở về sao" Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, giả vờ không biết.

"Em xác định cô ấy trở về"

Mộ Thiên Sơ đi ra hỏi.

"Em không biết, cô ấy chỉ nói cô ấy đi trước một bước, em không rõ cô ấy đi nơi nào." Thời Tiểu Niệm nói, nỗ lực để cho âm thanh của mình nghe có vẻ bình thường một chút, không có chút gợn sóng nào.

Mộ Thiên Sơ quay đầu, dựng thẳng lỗ tai nghe tiếng vang ở nơi này, "Ngoại trừ nơi này thì cô ấy không có chỗ nào để đi. Em giúp anh đi đến phòng ngủ xem có thấy cô ấy ở đó hay không, phòng ngủ của cô ấy ở ngay phòng đầu tiên bên phải cửa vào."

"Tốt."

Thời Tiểu Niệm cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể theo lời của nói hắn đi về bên cạnh, đẩy cửa phòng ra, bên trong vô cùng sạch sẽ, trên tủ đồ cạnh cửa còn đặt mấy quyển tạp chí giải trí.

Đúng rồi, mơ ước của Thời Địch là được làm ngôi sao màn bạc.

"Có vể như cô ấy không ở đây." Thời Tiểu Niệm lui ra ngoài nói.

Trong phòng khách, Mộ Thiên Sơ khoằ khoạng ngồi vào trên ghế salông, đôi mắt không có chút ánh sáng nào nhìn về phía trước, nghe vậy, hắn bình tĩnh mà gật gù, "Tiểu Niệm, cám ơn em còn nguyện ý đưa anh trở về, em nhanh đi đi, làm xong các thủ tục thì đi đi, bên này rất loạn."

"Trước tiên để em đưa anh đi đã."

Thời Tiểu Niệm nói, hắn là một người mù làm sao có thể tự xuất ngoại.

"Anh phải đợi Thời Địch, mấy năm qua cô ấy trở nên đặc biệt nhát gan, dễ bị chấn kinh, nếu anh đi rồi, cô ấy trở về không gặp được anh thì không biết sẽ khóc thành cái bộ dạng gì." Mộ Thiên Sơ nói, âm thanh nhàn nhạt, "Em nhanh đi đi."

"Bây giờ anh cũng chỉ có Thời Địch ở bên cạnh thôi sao, không có người khác sao"

Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Anh đã quen bị mù rồi, anh không sao, em nhanh đi đi." Mộ Thiên Sơ nói, hắn thúc giục cô rời đi.

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, nếu cô đi rồi, hắn phải làm sao bây giờ, cô biết rõ Thời Địch đã không thể trở về nữarồi.

Trước khi chết Thời Địch đã nhắn nhủ cô nhất định phải cứu Mộ Thiên Sơ.

"Em cũng mệt rồi, để em ngồi nghỉ một lát." Thời Tiểu Niệm nói, quyết định trước tiên lưu lại, sau đó sẽ suy nghĩ tiếp phải dùng cái cớ gì để Mộ Thiên Sơ rời đi.

Hắn không thể đợi được Thời Địch rồi.

Thời Tiểu Niệm đi tới cửa đứng lại, chuyển tầm mắt nhìn ra phía ngoài bờ sông.

"…"

Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ đó, có vẻ nghi hoặc, đôi mắt từ từ buông xuống, một tay đặt ở bên cạnh, trên ngón tay thon dài có mấy vết thương nhỏ, đó là khi bị mù lưu lại, tay hắn vô ý cào ghế sô pha, một lần lại một lần.

"Tiểu Niệm."

Hắn bỗng nhiên gọi cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, Mộ Thiên Sơ đang cào ghế sô pha, khóe môi có chút trắng bệch, hỏi, "Thời Địch đây, tại sao cô ấy không ở lại nơi đó chờ anh"

Thời Tiểu Niệm nghẹn lời, cô không rõ trong bốn năm này tình cảm cuả Mộ Thiên Sơ và Thời Địch là như thế nào, cũng không rõ thường ngày bọn họ sống chung như thế nào, cô sợ nói càng nhiều thì càng nhiều kẽ hở.

"Em không biết, có khả năng cô ấy sợ cuộc chiến kia." Thời Tiểu Niệm nói, đứng từ xa quan sát vẻ mặt của hắn.

"Cô ấy là người rất nhát gan." Mộ Thiên Sơ tán thành gật đầu, sau đó nói, "Kỳ thực bốn năm trước khi dẫn cô ấy đi, anh cảm thấy cô ấy là người rất phiền toái, hiện tại, anh lại là gánh nặng của cô ấy."

"Hai người chung đụng rất tốt."

Thời Tiểu Niệm nói, nghĩ đến hình ảnh cả người Thời Địch đầy máu tươi, đôi mắt của cô lại hơi ửng hồng.

"Đúng vậy a, điều này cũng là ngoài dự liệu của anh." Mộ Thiên Sơ khẽ nói, đôi mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm một chỗ nào đó, không có tiêu cự, "Anh đã nói với cô ấy rồi, anh không thể yêu cô ấy, anh có thể cho cô ấy một khoản tiền để cô ấy rời đi, nhưng cô ấy nói, cô ấy ở lại để chuộc những lỗi lầm mà cô ấy đã làm."

"…"

Thời Tiểu Niệm quay đầu, đôi mắt trở nên chua sót, tầm mắt mơ hồ.

"Nói ra có thể làm em cảm thấy buồn cười, mấy năm qua anh đã học được rất nhiều thứ từ Thời Địch." Mộ Thiên Sơ nói qua, ngón tay tiếp tục cào ghế sô pha.

"Có thật không"

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng đáp một tiếng.

"Cô ấy đã phải trải qua rất nhiều chuyện, cô ấy đã từng lên voi xuống chó, cô ấy đã từng muốn nắm giữ tất cả, cũng đã từng phải bước vào địa ngục, bây giờ, cô so với bất luận người nào đều hào hiệp thông suốt hơn." Mộ Thiên Sơ trầm thấp nói, "Em có biết cô ấy nói cái gì với anh không"

"Cái gì"

Thời Tiểu Niệm theo lời nói của hắn hỏi.

"Cô ấy nói, làm sai thì phải chuộc tội, bi thương thì phải khóc, muốn yêu thì phải trả giá, con người ta không nên nghĩ quá nhiều, nghĩ càng nhiều thì chỉ càng bỏ lỡ những đoạn thời gian mà mình không nên bỏ qua nhất." Mộ Thiên Sơ nói.

"Bỏ qua thời gian"

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút run sợ mở to đôi mắt, trong lòng bởi vì câu nói kia mà bị đâm mạnh một cái.

Con người ta không nên nghĩ quá nhiều, nghĩ càng nhiều thì chỉ càng bỏ lỡ những đoạn thời gian mà mình không nên bỏ qua nhất.

"Nghĩ đến người kia"

Mộ Thiên Sơ hỏi, khóe môi xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.

Thời Tiểu Niệm không giấu giếm bất kỳ điều gì gật đầu, "Ừ."

Cô nghĩ đến Cung Âu, nghĩ đến bây giờ không hiểu rõ Cung Âu, không rõ quan hệ của hai người.

Cung Âu có cái mà Cung Âu muốn, cô có cái mà mình muốn.

Bọn họ rõ ràng là đan xen vào nhau, nàng rõ ràng là muốn lại gần đối phương, nhưng mỗi lần như vậy lại giống như cục nam châm đẩy về hai hướng, vừa tới gần đã bị văng ra xa. Đến tột cùng là do cô muốn quá nhiều, hay vẫn là Cung Âu muốn quá nhiều

"Mấy giờ rồi."

Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên hỏi.



Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại di động ra, màn hình cũng không sáng, cô cau mày, "Điện thoại di động của em hết pin rồi, anh có sạc điện thoại hay là…"





"Anh không cần bất kỳ hệ thống điện thoại di động nào cuả N.E."





Âm thanh hơi thấp của Mộ Thiên Sơ đánh gãy lời của cô.





"…"





Thời Tiểu Niệm trầm mặc đứng ở cửa, không nói được lời nào.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.