Chương trước
Chương sau
Editor: Yuhina

Cung Âu liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trong hộp, đưa tay lấy nhẫn ra, từ trước bàn làm việc đứng lên đi về phía một hình ảnh Thời Tiểu Niệm đang đứng yên.

"Đáp ứng em, cho em."

Cung Âu tiện tay đưa nhẫn ra, thái độ này có quá tùy tiện hay không?

Thời Tiểu Niệm nói, có sao nói vậy.

"Lấy đi, tùy tiện ném, làm mất lại mua cái khác."

Cung Âu lại một lần đưa nhẫn ra, Thời Tiểu Niệm trước mặt cười với hắn nụ cười tươi tắn mà mỹ lệ, đôi môi mềm mại tựa như đang chờ hắn hôn.

Cung Âu đứng ở nơi đó, con ngươi đen thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi này.

Sau đó, hắn liền xuất thần.

Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Cung Âu lập tức vọt tới trước bàn làm việc cầm điện thoại di động lên, đôi con ngươi đen vừa mới sáng lên lại ảm đạm.

Không phải điện thoại của Thời Tiểu Niệm .

Là Anh quốc bên kia gọi điện thoại tới.

"Chuyện gì"

Cung Âu nhận điện thoại, lạnh lùng mở miệng.

"Cung Âu, đoán xem ta là ai." Một giọng nói non nớt của trẻ con giả bộ làm giọng người lớn ở đầu điện thoại kia vang lên.

"Cung Quỳ con đang làm gì, không biết lớn nhỏ, con kêu ta cái gì"

Cung Âu lạnh lùng trực tiếp vạch trần bé.

"Ngài đã biết rồi" Cung Quỳ nói ra mang theo sự thất vọng, khịt khịt mũi nói, "Vừa nãy con dùng âm thanh này để lừa gạt mom, mom không đoán được."

Đó là bởi vì cô ấy không đoán.





"Sao con có số điện thoại của ta"

Cung Âu hỏi.

Là Thời Tiểu Niệm để bé gọi điện thoại

"Khà khà, mom nói chúng ta nên gọi điện thoại cho ngài nhiều hơn." Cung quỳ ngọt ngào nói, "dad ngài nhớ con không, ngài nhớ holy không a, ngài nhớ mom không a"

"…"

"dad ngài nhớ hay không nhớ, phải nói cho con nha, tiểu Quỳ sẽ đặc biệt đặc biệt vui vẻ " miệng của Cung Quỳ ngọt như mật vậy.

Cung Âu đứng ở nơi đó, con ngươi đen liếc nhìn hình ảnh toàn tức của Thời Tiểu Niệm trước mặt , tiếng nói trầm thấp, "Tịch Tiểu Niệm có phải là ở bên cạnh con"

Giọng điệu này rất giống Thời Tiểu Niệm gần đây rồi.

"A làm sao ngài biết, dad ngài thật thông minh nha, oa holy cũng thông minh như thế "

Cung quỳ dứt lời, âm thanh đè thấp của Thời Tiểu Niệm liền vang lên, "Con này ngốc nghếch, làm ta bại lộ rồi."

"…"

Mẹ con tẻ nhạt.



Thời điểm Cung Âu nghe thấy tiếng của Thời Tiểu Niệm hắn xì khinh bỉ một tiếng, nhưng không cúp điện thoại, vẫn nghe điện thoại.

Rất nhanh, Thời Tiểu Niệm bên kia cướp đi điện thoại trong tay của Cung Quỳ, có âm thanh vang lên trong lỗ tai hắn, mang theo một chút cẩn thận, "Cung Âu, thật xin lỗi, anh đang bận làm việc à, em tắt điện thoại đây."

Cô cũng không muốn quấy rối công việc của hắn.

"Vậy em gọi điện thoại làm cái gì "

Cung Âu trực tiếp hỏi.

"Chỉ là em thấy anh và sặp song sinh đã lâu không nói chuyện với nhau, vì thế nên em để cho bọn trẻ gọi điện thoại cho anh." Nói xong, lúc Tiểu Niệm ở bên kia nói, "holy, con có muốn trò chuyện cùng dad không"

"Không muốn."

Cung Diệu dứt khoát từ chối.

"Nha." Thời Tiểu Niệm có chút mất mát, hướng Cung Âu nói, "Vậy thôi nhé, Cung Âu anh cứ làm việc đi, em cúp điện thoại đây, lát nữa em sẽ gọi lại cho anh."

Nói xong, Thời Tiểu Niệm như tên trộm bị phát hiện vội vội vàng vàng cúp điện thoại, Cung Âu đang muốn nói cái gì, liền nghe thấy âm thanh nhí nha nhí nhảnh của Cung Quỳ truyền đến.

"dad, mom đang chờ ngài cưới mom nha "

Cung quỳ còn nói gì đó, nhưng Cung Âu đã không còn nghe thấy, sau đó điện thoại đã bị cắt đứt.

Cung Âu nhìn điện thoại di động trong tay.

Cô đang chờ hắn cưới cô.

Người phụ nữ sốt ruột.

Hiện tại biết hắn tốt rồi, trước vẫn giận dỗi với hắn, bây giờ ngay cả một tháng đều không nhịn được, mỗi ngày công khai ám chỉ theo sát hắn, đếm ngược từng ngày đến lễ cưới.

Cung Âu hạ thấp tầm mắt, nhìn chiếc nhẫn ở trên tay, chiếc nhẫn ánh lên những tia sáng, môi mỏng của hắn khé cong lên.

Người phụ nữ này phiền chết đi được.

Cung Âu đặt nhẫn lại vào trong hộp, tay cầm hộp nhẫn đi ra ngoài, cầm theo chiếc áo bành-tô trên mắc áo mặc vào rời đi.

"Tổng giám đốc, mấy vị giám đốc vừa nãy đã đồng ý ký hợp đồng."

Thư ký đi lên phía trước.

Cung Âu nắm chặt hộp nhẫn, nhanh chân rời đi, khuôn mặt anh tuấn không có cảm xúc gì, con ngươi đen lạnh lùng nhìn lướt qua, nói, "Tôi không có thời gian tiếp, lùi toàn bộ thời gian lại."

"Lùi thời gian là lùi đến bao giờ"

"Tùy tiện."

Cung Âu vẩy vẩy tay, đi vào thang máy rời đi.

"…"

Thư ký mờ mịt đứng ở nơi đó, cái gọi là tùy tiện là như thế nào

Anh quốc, tòa lâu đài cổ điển nguy nga của Cung gia, người hầu đang bận rộn làm việc, trong không khí một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra.

Trong phòng khách, Thời Tiểu Niệm cúp điện thoại, nhéo mũi Cung Quỳ một cái, "Con thật là tiểu Quỳ, con lại bán đứng ta."

"Hì hì hì, là dad quá thông minh chứ."

Cung quỳ cười từ trên ghế sa lông trượt xuống, chạy ra phía sau Cung Diệu.

Cung Diệu đang ngồi quỳ chân trên đất suy nghĩ, bẹ em gái lắc qua lắc lại.

"Vậy ai nói ta đang chờ hắn cưới ta" Thời Tiểu Niệm có chút quẫn bách nói, cô nhớ Cung Âu, nhưng lại sợ hắn đang làm việc, chỉ có để Cung Quỳ gọi.

Không nghĩ tới Cung Quỳ lại trực tiếp bán cô như vậy.

"Ngài thật sự đang đợi mà." Cung quỳ ở nơi đó nhảy nhảy nhót nhót, "Con còn biết hai người sắp kết hôn rồi, ngày hai người kết hôn con sẽ không cần phải học, con có thể chơi rồi"

"Bé tý mà ma mãnh."

Chỉ biết chơi.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đang muốn nói bé vài câu, điện thoại di động vang lên, cô hạ tậm mắt nhìn xuống, là Y tiên sinh gọi.

Cô vội vã đứng lên đi ra ngoài, "Alo, tiên sinh, Mona lại có chuyện gì à"

Mona.

Cung Diệu ngồi quỳ chân trên đất mở choàng mắt, con ngươi đen thẳng tắp nhìn về phía bóng người của Thời Tiểu Niệm.

Bé lại nghe được cái tên này.

"Em mở mắt lớn như thế làm gì "

Cung Quỳ đột nhiên ngồi xuống trước mặt Cung Diệu, một đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào bé, nghi hoặc mà hỏi.

"Không có."

Cung Diệu khẽ nói, khuôn mặt nhỏ vẫn mang vẻ lạnh lùng, lưng thẳng tắp ngồi quỳ chân ở nơi đó.

"Haizzzzzzz." Cung Quỳ chắp tay sau lưng, như một bà cụ non nhìn Cung Diệu lắc đầu thở dài.

"…"

Cung Diệu trầm mặc.

"Holy a Holy, dáng vẻ của em chơi không vui gì cả, nhìn chẳng giống trẻ con gì cả, tuổi thơ của em là màu trắng xám." Cung Quỳ hùng hổ giáo dục bé, "Ta phải chờ mom sinh em trai hay em gái cho ta thôi, bọn họ nhất định sẽ đáng yêu hơn so với em."

"…"

Cung Diệu nhắm mắt lại tiếp tục suy nghĩ.

Thấy thế, Cung Quỳ phiền muộn ngoác miệng ra, tiếp tục than ngắn thở dài ở bên cạnh bé, chỉ chốc lát, bé lại chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp hỏi, -T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N- "Holy, sẽ có người đến phá hoại lễ cưới hay không a, trong mấy bộ phim truyền hình hôn lễ đều sẽ bị phá hủy."

Cung Quỳ ngồi ở chỗ đó tính toán, lễ cưới của bộ phim ở kênh truyền hình này bị phá hủy, ở bộ phim khác bị hủy bỏ, thật là đáng thương a.

Nghe vậy, Cung Diệu từ từ mở mắt ra nhìn về phía Cung Quỳ, "Em hi vọng bọn họ có thể kết hôn"

"Đương nhiên a, như vậy ta sẽ có em trai em gái rồi"

Cung Quỳ giống như chú gà con mổ thóc liều mạng gật đầu.

"Em thật sự thích dad"

Cung Diệu lại hỏi.

Nghe thế, Cung Quỳ không khỏi khổ não, cánh tay nhỏ bụ bẫm nâng khuôn mặt nhỏ bé, nghiêng đầu ở nơi đó tự hỏi, "Ta cũng không biết nên nói thế nào, ta cảm thấy rất sợ bộ dáng này của hắn nha, nhưng hắn là dad, hắn có nói hắn yêu ta."

Nói xong, Cung Quỳ làm ra vẻ mặt thở dài.

"Ta không cảm thấy hắn yêu chúng ta."

Cung Diệu ngồi ở chỗ đó nói, âm thanh non nớt lạnh lùng.

Người đàn ông kia nhìn thì có vẻ như quan tâm đến bọn họ, nhưng thực thì không thèm để ý đến, người thực sự quan tâm bọn họ chỉ có Thời Tiểu Niệm, chỉ có cô sẽ nửa đêm đến đắp chăn lại cho bọn họ, chỉ có cô sẽ cất giữ cẩn thận quà của bọn họ tặng.

"Nhưng hắn là dad a." Cung Quỳ nháy mắt nói, "Hắn chính là muốn cùng mom kết hôn, sau đó sinh em bé."

Rõ ràng là như vậy nha.

Thích hay không hắn đều là dad.

"…"

Cung Diệu nhìn Cung Quỳ, âm thanh non nớt lạnh lẽo, "Ừ, lần đầu tiên ta cho rằng em nói rất đúng."

Người đàn ông kia là dad, mặc kệ hắn như thế nào đi nữa, không thèm để ý đến bọn họ đi nữa, cũng sẽ cùng Thời Tiểu Niệm kết hôn, không liên quan, sau này bé sẽ bảo vệ Thời Tiểu Niệm cùng tiểu Quỳ là được.

"Đó là đương nhiên, lời của ta nói đều đúng nha, ta là chị mà"

Cung Quỳ muốn làm chị lắm rồi.

Thời điểm Cung Âu về Anh quốc, còn một tuần trước khi lễ đính hôn bắt đầu.

Hắn về trước thời gian, không nói cho bất cứ người nào.

Một mình hắn mang theo thùng đựng hành lý bước trên con đường phủ đầy lá cây, nhìn bóng của lâu đài nguy nga chiếu trên mặt nước, rừng cây rậm rạp, ánh mặt trời chiếu xuống trên người hắn, khiến cho ngũ quan của hắn đặc biệt anh tuấn gợi cảm.

"Nhị thiếu gia, mời tới bên này."

Người hầu cung kính dẫn hắn đi vào rừng cây.

Ở khoảng trống nơi sâu nhất của rừng cây, La Kỳ đang mang theo Thời Tiểu Niệm tiếp khác, Cung Âu đi vào, liền nghe thấy một trận tiếng cười truyền đến, hắn ngước mắt nhìn tới.

Ánh mặt trời chiếu xuống khoảng đất trống của rừng cây, ba quý phu nhân có quan hệ thân thích với bọn họ ngồi ở trên ghế salông cổ điển dài, trang phục hoa lệ, dưới ánh mặt trời châu báu trên người chói mắt đến cực điểm.

La Kỳ ngồi ở một bên khác thưởng thức trà.

Nữ hầu gái đứng ở một bên hầu hạ.

Bọn họ ngồi đối diện, Thời Tiểu Niệm đứng trước giá vẽ đang vẽ tranh, trên người mặc một cái váy dài màu xanh ngọc, tóc được buộc lệch sang một bên vai, bới tóc kiểu phục cổ, nụ cười bên môi mang theo phong vị cổ điển.

"…"

Cung Âu đứng phía sau thân cây nhìn bọn họ, chỉ thấy thỉnh thoảng Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên nhìn về phía ba vị phu nhân mỉm cười, sau đó cúi đầu vẽ.

Chung đụng rất hòa hợp.

Hắn nhớ, ban đầu điều hắn hi vọng chính là Thời Tiểu Niệm có thể chung đụng được cùng người nhà của hắn, kết quả phải đợi nhiều năm như vậy.

Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm, càng nhìn càng si mê.

Bỗng dưng, sắc mặt của Cung Âu trầm xuống.

Hắn phát hiện Thời Tiểu Niệm không đúng.

Cô đứng trước giá vẽ, không ngừng mà dùng tay trái nâng tay phải, cánh tay dưới ống tay áo lộ ra miếng băng gạc, mỗi một nét vẽ, môi cô đều phải dùng sức mà mân một hồi, mân ra một vệt trắng xám.

Cô bị thương

Lông mày của Cung Âu nhăn lại.



"Cô còn chưa vẽ xong sao" một quý phu nhân trong đó bất mãn hỏi, "Nghe nói kỹ thuật vẽ của cô khá tốt, chẳng lẽ là có tiếng mà không có miếng"





Sắc mặt của Cung Âu lại khó coi mấy phần.





Thời Tiểu Niệm từ trước giá tranh ngẩng mặt lên, nhìn bọn họ khẽ mỉm cười, không nhìn ra chút tức giận nào, "Thực sự thì kỹ năng vẽ của tôi vẫn còn vụng về, bất quá chỉ để các phu nhân chê cười mà thôi."





Cô còn muốn cười làm lành





"Ta cũng biết là không thể đánh đồng cô với họa sỹ của nhà tôi mà." một vị phu nhân trong đó cười lạnh một tiếng, giọng nói tràn đầy vẻ xem thường.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.