Chương trước
Chương sau
Editor: Yuhina

Cô ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Cung Âu, hắn đang ở chỗ này điên cuồng lật sách, lật một quyển vứt một quyển, viền mắt của Thời Tiểu Niệm lại ửng hồng.

Cung Âu.

‘em có chút khó chịu, em rất muốn nói hết với anh, nhưng em biết hiện tại không nên quấy nhiễu anh.’

Hắn có phiền muộn của hắn.

Cô có phiền muộn của cô.

Thời Tiểu Niệm thu tầm mắt lại, lặng lẽ ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt lấy đầu gối của mình, nước mắt từ từ chảy xuống gò má.

Tịch Ngọc.

Cô bỗng nhiên rất nhớ người em trai chưa từng gặp một lần kia, rất nhớ cha mẹ, rất nhớ rất nhớ.

Nếu như có thể, cô thật sự cũng không muốn quấy khuấy nước đục trong Cung gia lên, nhưng cô không còn cách nào khác, cô đau lòng Cung Âu, cô không nỡ để Cung Âu chịu đựng, thế nhưng Cung Âu không muốn cô làm như vậy.

Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, nghe phía sau truyền đến tiếng lật sách, lòng đau như cắt.

Hôm đó, chuyện gì Cung Âu cũng không làm, chỉ ở trên giường tìm kiếm sách, còn để Phong Đức cùng hỗ trợ tìm kiếm, nhưng không muốn để cô hỗ trợ.

Cô giống như người ngoài nhìn hắn bận rộn.

Cô kéo Cung Úc trở lại, không để cho Cung Âu bị gông xiềng của Cung gia kìm bước, nhưng cuối cùng lại để cho hắn thêm một gánh nặng tình cảm.

Lại qua một ngày.





Cung Úc kết thân, một đám người ngồi ở trong vườn chuyện trò vui vẻ.

Thời Tiểu Niệm đứng ở trước cửa sổ trên lầu nhìn xuống, chỉ thấy Cung Úc bồi tiếp một cô gái tóc vàng trẻ tuổi, hai người đang nói về cái gì, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười.

Trò chuyện với nhau thật vui.

Đó chính là cuộc sống và cô đã kéo Cung Úc trở về, cô nhìn bóng người của bọn họ, Thời Tiểu Niệm dần dần có chút hiểu Cung Úc đang suy nghĩ gì.

Là một loại chuộc tội trong lòng đi, bởi vì hổ thẹn với Tịch Ngọc nên đáp ứng cô, bởi vì hổ thẹn với Cung Âu nên hắn đặc biệt quan tâm đến Cung gia, dù cho trong lòng hắn muốn trốn tránh tất cả những thứ này.

Cũng mặc kệ như thế nào, cô vẫn kéo Cung Úc trở lại với cuộc sống mà hắn đã bỏ trốn.

Thời Tiểu Niệm nhìn phía dưới, bỗng nhiên trông thấy Cung Âu đứng ở cạnh một cây cột, hắn đứng ở nơi đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cung Úc và người phụ nữ kia, mặt không hề có cảm xúc.

Loại ánh mắt kia làm cho Thời Tiểu Niệm cảm thấy lòng mình như bị cái gì đâm xuống, Cung Âu nổi khùng lên với cô, nhưng hắn đã biểu lộ hắn không thích cách làm của cô, căm ghét cô kéo anh trai hắn trở lại.

Đột nhiên, Cung Âu ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, trên gương mặt anh tuấn vẫn như cũ không hề có cảm xúc gì.



"…"

Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, xa xa mà đón nhận tầm mắt của hắn.

Cung Âu dời mắt đi.

Thời gian không mặn không nhạt như thế qua đi, ngoại trừ Thời Tiểu Niệm và Cung Âu, trên mặt của mỗi người đều mang theo nụ cười, hoan nghênh Cung Úc trở về, toàn bộ Cung gia khôi phục lại không ít niềm vui.

Ngay cả thân thể của La Kỳ cũng tốt lên rất nhiều.

Cung Úc thích ban thưởng đồ vật cho người hầu, khiến cho cả Cung gia vang lên không ít tiếng cười cười nói nói, thủ đoạn giao tiếp như vậy Vung Âu không thể có được.

Cung Úc lựa chọn trong những đối tượng hẹn hò một tiểu thư quý tộc trong nàh có tham gia chính trị, đặc biệt vì cô ta mà mở một bữa tiệc.

Tất cả nam nữ trẻ tuổi và trung tuổi đều được mời đến Cung gia, cực kỳ náo nhiệt.

Có náo nhiệt thì Cung Qùy đặc biệt vui vẻ, như con chim nhỏ bay tới bay lui chung quanh.

Trên thảm cỏ, nam nam nữ nữ nắm tay nhau khiêu vũ, nữ nhân với những bộ trang phục hoa lệ xòe ra nhưng đường cong mỹ lễ, Cung Úc và đối tượng liên hôn của hắn là cặp khiêu vũ mở màn trong bữa tiệc, những khúc nhạc du dương êm ái, làm nổi bật lên ngày hôm đó.

Đây là một ngày tuyệt vời.

Thế nhưng Thời Tiểu Niệm không biết sau lưng những khuôn mặt tươi cười này lại ẩn giấu cái gì, cô đứng ở ngoài đoàn người lẳng lặng mà nhìn bọn họ, trên mặt không có cảm xúc gì.

"Thiếu phu nhân, không đi khiêu vũ à"

Charles đứng phía sau Thời Tiểu Niệm hỏi, hôm nay Thời Tiểu Niệm mặc một cái váy xòe vàng nhạt, kiều diễm mỹ lệ, trên cổ đeo dây chuyền trân châu nhẹ nhàng hoàn mỹ, càng thêm tôn lên vẻ đẹp của cô.

Thời Tiểu Niệm không tiếng động mà lắc lắc đầu, làm sao cô có khả năng cao hứng đây.

"Ngày hôm nay thiếu phu nhân đẹp như vậy, Nhị thiếu gia nhất định sẽ lại đây mời ngài." Charles nói.

Cung Âu.

Hắn sẽ không mời cô, trên thực tế, cô đã cùng Cung Âu đồng sàng dị mộng mấy ngày rồi, hắn như phát rồ đi tìm tiền lệ, nghiên cứu làm sao để thay thế được địa vị của Cung Úc, để cho Cung Úc thoát khỏi trách nhiệm của Trường Tử.

Cô nỗ lực nói chuyện cùng hắn, nhưng mỗi một lần hắn nhìn về phía ánh mắt của cô đều lộ ra một vệt khắc chế.

Hắn tự khắc chế chính mình không trách cứ cô.

"mom, tại sao ngài không đi khiêu vũ a"

Cung Quỳ mặc váy nhỏ xinh đẹp nhảy nhảy nhót nhót chạy đến trước mặt Thời Tiểu Niệm, kéo váy của cô hỏi, Thời Tiểu Niệm cười nhạt, cúi người xuống lau mồ hôi trên mặt bé, "Con đừng chạy nhảy quá nhiều, người đầy mồ hôi rồi này."

"Con rất vui vẻ a." Cung Quỳ kéo tay cô nói, "mom, ngài đi khiêu vũ đi, ngài đi khiêu vũ cùng dad, con thấy hắn ở bên kia."

Cung Quỳ dùng sức mà kéo tay cô chạy về một phía khác.

Trên thảm cỏ, cung Âu ngồi ở trước một chiếc bàn tròn màu trắng cách đoàn người không xa, hắn như một kẻ lạc loài, mỗi người ở nơi này đều ăn mặc hoa lệ, ngay cả cô cũng không thể không thay váy để đón tiếp khách mời, chỉ có Cung Âu vẫn mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, chân đi dép lê, như một người vừa mới từ trong phòng ngủ đi ra vậy, đôi con ngươi đen lạnh lùng nhìn đám người khiêu vũ.

"mom, đi nhảy a đi nhảy a, con đi tìm Holy chơi."

Cung Quỳ đẩy Thời Tiểu Niệm đi về phía trước.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đi về phía trước, còn chưa đi tới gần, Cung Úc vừa khiêu vũ xong nâng một ly Champagne đi về phía Cung Âu, ngồi xuống bên cạnh hắn, không chú ý tới sự tồn tại của Thời Tiểu Niệm, mở miệng nhân tiện nói, "Em và Tiểu Niệm xảy ra chuyện gì à"

Hai người ngồi ở chỗ đó đều đưa lưng về phía Thời Tiểu Niệm.

"…"

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cứng đờ đứng ở nơi đó, lúc này mà đi lên trước thì bầu không khí sẽ rất quái dị, cô không thể làm gì khác hơn là ở đứng lại bên bụi cây, làm bộ như đang nhìn người khác khiêu vũ.

"Không có gì."

Bên trong tiếng nhạc vui vẻ, âm thanh của Cung Âu có vẻ lạnh lẽo không hợp bối cảnh.

Rõ ràng mấy ngày nay đều có thói quen nghe giọng nói của Cung Âu như vậy, nhưng trong lòng Thời Tiểu Niệm vẫn cảm thấy đau, cô nhìn bóng người Cung Âu.

"Anh không phải là người ngu, anh nhìn thấ được." Cung Úc ngồi ở chỗ đó nhấp một ngụm Champagne nói, "Đừng bởi vì anh mà giận chó đánh mèo Tiểu Niệm, cô ấy đều là vì em."

"Tôi biết."

Cung Âu lạnh lùng thốt.

Sao hắn lại không biết Thời Tiểu Niệm là vì hắn.

"Biết sao em còn như vậy" Cung Úc nhíu mày nhìn về phía em trai mình.

Cung Âu lạnh mặt, đôi con ngươi đen chỉ lạnh lùng nhìn người đang khiêu vũ, "cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô ấy sai chính là lỗi của tôi, tôi không thể chịu đựng được chính mình phạm sai lầm"

"Cung Âu, chuyện này không trách được Tiểu Niệm, cô ấy chỉ nói chuyện như vậy, cũng không ép buộc anh phải ở lại." Cung Úc nhìn hắn, trịnh trọng mở miệng, "Trở về, là quyết định của anh, không quan hệ tới Tiểu Niệm. Nếu như em vì thế mà tức giận với cô ấy, vậy thì anh sẽ cảm thấy hổ thẹn với cô ấy."

"…"

"Anh đã thiếu nợ em trai của cô ấy, anh không muốn nợ thêm cả cô ấy nữa." Cung Úc nói, hai mắt ngưng trọng nhìn Cung Âu.

"Anh sẽ chết hả"

Cung Âu ngồi ở chỗ đó đột nhiên hỏi, đôi mắt vẫn không nhìn về phía Cung Úc.

Nghe nói như thế, Thời Tiểu Niệm đứng cách đó không xa chấn động.

Cung Úc ngồi ở chỗ đó cười cười, bưng Champagne lên lại nhấp một ngụm nói, "Nói cái gì thế, anh rất khỏe mạnh, chết cái gì mà chết."

"Liên hôn, sinh con, kế thừa gia nghiệp, đối với anh mà nói là càng thống khổ hơn so với cái chết." Cung Âu bỗng nhiên chuyển mâu, hai mắt sắc bén nhìn về phía hắn, tựa như đang nhìn thấu hắn, "Mười mấy năm trước anh chỉ giả chết, nhưng lần này không biết có chết thật hay không "

Thì ra, trong lòng Cung Âu đang hãi sợ điều này.

Hắn sợ cô bức đại ca hắn đến tuyệt lộ, lại như Cung Tước lúc trước vậy.

Thời Tiểu Niệm không tiếng động mà đứng ở nơi đó, Cung Úc ngồi ở bên cạnh Cung Âu, lại nhấp một ngụm Champagne, gượng ép cười, "Thì ra em đang lo lắng chuyện này, yên tâm, anh sẽ không chết."

"…"

"Trước kia là trước kia, trước đây anh của em quá nhu nhược, làm sai nhiều như vậy, hiện tại anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, em cũng đừng lo lắng cho anh như vậy." Cung Úc nói, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Anh cảm thấy anh có thể chấp nhận tất cả mọi thứ ở hiện tại, anh không bài xích."

ánh mắt của Cung Âu nặng nề dõi theo hắn, "Được, anh dùng sinh mệnh của mẹ tuyên thề."

"Không cần nghiêm trọng như thế đi."

Cung Úc vẫn cười, cười đến có chút chột dạ.

" Cung Úc." Cung Âu nham hiểm, môi mỏng hơi cuộn lên, tiếng nói trầm thấp lạnh lùng, "Anh là người đàn ông hèn yếu nhất mà tôi từng gặp, một lần trốn có thể trốn mười mấy năm."

"…"

Sắc mặt của Cung Úc có chút lúng túng.

"Nhưng anh là anh trai duy nhất của tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh chết." Cung Âu mặc quần áo ở nhà ngồi ở chỗ đó, đột nhiên đưa tay ra nắm chặt cổ áo của hắn, dõi theo hắn gầm nhẹ lên, "Thừa dịp tất cả chỉ mới bắt đầu, đem vị trí nhường cho tôi có nghe hay không"

Hắn tìm rất lâu, cũng không tìm được biện pháp hoàn mỹ nào để thay thế được Trường Tử mà không gây ra bất cứ thị phi nào.

Nếu không nhanh, Cung Úc sẽ kết hôn.

Cung úc tùy ý để hắn siết cổ áo của mình, lông mày hơi nhíu lại, tiếng nói thành thục, "Cung Âu, chung quy em phải để anh đảm đương một chút nghĩa vụ của anh trai, em và Tiểu Niệm về S thị đi. anh bảo đảm, anh sẽ không chết."

"Tôi không tin anh" Cung Âu nói ra từng chữ từng chữ một, ánh mắt đặc biệt ác liệt, " Cung Úc anh nghe đây, đem vị trí nhường lại, tôi sẽ không cho phép mình mắc lỗi mà không cách nào dự tính được kết quả"

Một người sợ hãi áp lực mà trốn mười mấy năm, Cung Âu thực sự không thể tin tưởng hắn có thể chống đỡ được Cung gia, hắn chỉ có thể đem mình tìm chết.

"Không có gì là không cách nào dự tính được kết quả, hai anh em chúng ta cùng liên thủ, từ đó lưu lại một trang sử nổi bật trên thế giới đây, đây chính là kỳ vọng lớn nhất của cha và mẹ" lông mày Cung Úc thật sâu nhăn lại, ngữ khí cũng trở nên nặng.

"Nổi bật" Cung Âu cười lạnh một tiếng, "Tôi chỉ nhìn thấy của một con đường chết"

"Cung Âu, anh mới là anh của em, anh thừa nhận em thông minh, nhưng đừng tưởng rằng không gì mình là không làm được." Cung Úc nói.

"Tôi không giống anh, không hiểu chuyện chỉ dùng chết đi giải quyết" điều này sao hắn yên tâm nổi.

"Cung Âu, được rồi, em cứ quản lý công việc cuả em đi, đừng quản việc Cung gia với anh nữa, em đừng làm loạn thêm"



Hai anh em cứ tranh chấp như vậy, nghe vậy, Cung Âu đứng lên một cước đạp về phía Cung Úc, trực tiếp đạp lăn cả ghế và người trên cỏ.





"Ầm"





Vang động kịch liệt.





Âm nhạc im bặt.





Những người đang hiêu vũ đồng loạt dừng lại, đều kinh ngạc chuyển mâu nhìn về phía hai người bọn họ, Charles và Phong Đức đều đồng loạt lên trước.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.