Chương trước
Chương sau
Editor: Yuhina

"Mở loa ngoài"

Cung Âu ngồi ở chỗ đó, một chân cong lên, tay tùy ý khoát lên trên đầu gối.

"Trước tiên anh cứ đi xuống đã, cẩn thận một chút." Thời Tiểu Niệm sốt sắng mà nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu không để ý tới cô, chỉ trừng mắt về phía Phong Đức, muốn biết đáp án.

"Phong Đức, tôi gọi điện cho cả Cung Âu và Tiểu Niệm mà không ai nhận, đã xảy ra chuyện gì vậy" Cung Úc ở đầu bên kia hỏi.

Phong Đức lập tức cung kính mà đáp, "Thiếu gia và Tiểu Niệm có chút việc, ngài nói đi, hiện tại bọn họ đều đang ở đây."

Vừa lúc Tiểu Niệm bận tìm Cung Âu, căn bản là không quản ai gọi điện thoại tới.

"Tốt." tiếng nói thành thục trầm ổn của Cung Úc vang lên, mang theo cảm giác như giọng nói của MC trên truyền hình, mở miệng nói, "Tiểu Niệm, Cung Âu, vừa nãy anh đã gọi điện cho Rossi tiểu thư kia, đầu tiên là cô ấy không muốn nói nhiều, còn khăng khăng là mình ở trên thuyền. Sau đó anh phải truy hỏi mãi, cô ấy mới nói cho anh một số tin tức."

"Nói điểm chính"

Cung Âu lớn tiếng nói, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Còn nói rườm rà nữa chứ

Tựa hồ là Cung Úc đã nói trọng điểm rồi, nhưng hiển nhiên là Cung Âu không thể nào tiếp thu được, phải biết rõ điểm chính.

"Là như vậy, Rossi cùng Tịch Ngọc là bạn rất thân, lúc đó Tịch Ngọc biết cô ấy sẽ tham gia tiệc rượu trên tàu, vì thế nên muốn cô ấy nhường thiệp mời cho, tự mình đi tới." Cung Úc nói.

" Tại sao Tịch Ngọc phải đi đến đó, không thể nào"

Cung Âu quát, điều này quá không phù hợp logic.

Cung Úc nói đến đoạn này liền dừng một chút, than nhẹ một tiếng, sau đó nói, "Rossi nói, khi đó Tịch Ngọc hoài nghi anh vẫn chưa chết, hắn cho rằng em là em trai của anh thì có khả năng biết chút thông tin gì đó, cho nên muốn đi gặp em, thông qua m tìm anh. Nhưng hành tung của em luôn luôn bí ẩn, không dễ gì hẹn trước, Tịch Ngọc cũng không có nhiều thời gian như vậy để đi theo em, vì thế nên khi nghe tin em sẽ tham dự tiệc rượu trên tàu, hắn liền bay qua."

"…"





Tất cả đều giải thích được rồi.

Vì thế nên, nữ thần ánh trăng mà Lăng tổng nhìn thấy là Tịch Ngọc, Tịch Ngọc giả mạo thân phận bạn tốt của mình để lên tàu, còn lượm được cái kẹp tóc màu đỏ mà cô làm mất.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, thì ra, cô và Tịch Ngọc, từ bảy năm trước cô và em trai mình đã từng cùng ở một chỗ, chỉ là bọn họ đều không gặp gỡ đối phương.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô và Tịch Ngọc rõ ràng là cặp chị em thân thiết nhất trên thế giới này, thế nhưng từ đầu tới cuối, bọn họ đều chưa từng gặp mặt.

Cung Âu ngồi ở trên ban công, cứ như vậy nghe giọng của Cung Úc.

Thực sự là người em trai kia của Thời Tiểu Niệm đã lên tàu, còn là đặc biệt đi tìm hắn, từ Italy xa như vậy tới để gặp hắn một lần rồi đi, nhưng từ đầu tới cuối hắn đều không gặp Tịch Ngọc.

Trong chuyện này nhất định là đã xảy ra cái gì đó.

Mà có khả năng nhất chính là Tịch Ngọc tìm đến hắn, sau đó đã rời đi.

Vừa nghĩ tới một loại khả năng nào đó, Cung Âu ngồi ở chỗ đó cdạ dày như nhộn nhạo lên, lập tức từ trên ban công nhảy xuống đi đến một góc, "Oẹ"

"Cung Âu" Thời Tiểu Niệm vội vã đuổi tới, "Anh đừng suy nghĩ nhiều, có khả năng là chuyện này không phải như anh đang nghĩ đâu."

Cung Âu chạy vào phòng tắm, quay đầu về bồn rửa tay điên cuồng nôn ọe, khuôn mặt anh tuấn đều trở nên trắng bệch.



Thời Tiểu Niệm đuổi theo, thấy hắn như vậy không khỏi có chút đau lòng, cô đưa tay vỗ vỗ lưng của hắn, lo âu nhìn hắn, "Cung Âu, có thấy tốt hơn chút nào không"

"Oẹ"

Cung Âu lại tiếp tục nôn, hoàn toàn không tiếp thụ được, hai tay dùng sức mà đặt trên bồn rửa tay.

"Cung Âu, anh đừng như vậy, em có chút sợ."

Thời Tiểu Niệm rất là lo lắng, để Phong Đức đi rót cốc nước đưa cho hắn súc miệng.

Nghe thấy âm thanh của Thời Tiểu Niệm, ngực của Cung Âu như bị đâm xuống, có chút đau lòng, ngón tay lau qua khóe môi, chuyển mâu nhìn về phía vô, tầm mắt vừa quét tới gương mặt của cô, cảm giác buồn nôn lại vọt lên.

"Oẹ"

Cung Âu lại ói tiếp.

"…"

Bây giờ là thế nào, nhìn thấy mặt cô là thấy buồn nôn sao.

Thời Tiểu Niệm cũng rất bất đắc dĩ, cũng không biết nên làm sao để an ủi hắn, lần nữa vỗ lưng cho hắn, "Em cảm thấy, khẳng định là chúng ta cả nghĩ quá rồi, cho dù em trai em có giả nữ nhìn như con gái thật, nhưng hắn cũng là một người đàn ông, coi như lúc đó anh bị bỏ thuốc nên không nhìn rõ được ai với ai, nhưng cũng không đến nỗi nam nữ cũng không phân được chứ"

"Em có ý gì"

Cung Âu hỏi.

"Em." Thời Tiểu Niệm nghẹn lời, không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể nhỏ giọng nói, "Tón lại là cảm giác giữa đàn ông và phụ nữ là khác nhau, đúng không"

"Anh đã từng chạm qua đàn ông đâu, làm sao anh biết được"

Cung Âu gầm nhẹ nói, nhưng ngẫm lại Thời Tiểu Niệm nói cũng đúng, hắn sẽ không ngu đến mức nam nữ cũng không phân được đi.

Cung Âu ấn vòi nước xuống, hai tay vốc một vốc nước lạnh giội lên trên mặt.

Cung Quỳ không biết từ nơi nào nhô đầu ra, ngồi xổm ở nơi đó, đôi tay nhỏ nâng mặt, khuôn mặt thiên chân khả ái mà nhìn Cung Âu, vui vẻ nói, "dad và mom có em bé rồi, giỏi thật giỏi thật, Ali Sha nói nôn mửa chính là có em bé rồi"

"…"

Cung Âu vốn là đã dần ổn định lại, nghe vậy, giận mà không có chỗ phát tiết, nghiến răng nghiến lợi nói, "Làm thế nào bây giờ, em cảm thấy anh không phải là đàn ông, hiện tại anh còn đang làm mấy chuyện mà đàn ông không làm được, phải không"

Lại còn nói hắn có em bé.

Cung Quỳ mặc kệ hắn, đứng lên, nhón chân lên sờ soạng cái bụng của Cung Âu một lát, vui vẻ nói, "Thật vui a, tiểu Quỳ sắp có em trai em gái."

"Oẹ"

Cung Âu tiếp tục quay đầu về phía bồn rửa tay nôn ọe, bỗng dưng quay người liền tàn nhẫn mà đẩy Cung Quỳ và Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, " Đều đi cho ta"

Đừng ở chỗ này kích thích hắn nữa, dựa vào

"Cung Âu, anh nghe em"

"Ầm."

Cánh cửa bị đóng sập lại trước mặt Thời Tiểu Niệm và Cung Quỳ, Thời Tiểu Niệm hạ thấp mắt liếc nhìn Cung Quỳ, hiển nhiên là Cung Quỳ bị dọa sợ, nhưng rất nhanh, bé làm bộ dáng người lớn tay chống hông, thở dài thở ngắn nói, "Haizzzzz, ai có em bé cũng đều dễ nổi nóng như vậy à"

Như vậy sẽ làm em bé trong bụng bị dọa sợ đi.

Thật là khiến người ta đau đầu.

Thời Tiểu Niệm đỡ đầu, ngồi xổm xuống, hỏi, "Tiểu Quỳ, ai nói với con nam nhân có thể sinh em bé "

Nghe vậy, lúc này Cung Quỳ mới bừng tỉnh lại, "A" một tiếng, "Đúng nha, chỉ có mẹ mới có thể sinh em bé, con quên rồi"

"…"

Con thật biết chọn đúng thời điểm để quên, lại làm loạn mọi chuyện lên.

Thời Tiểu Niệm xoa xoa đầu nhỏ của bé, cười đến đặc biệt miễn cưỡng, "Được rồi, con gái bảo bối của ta, bây giờ con đi học bài đi, lại trốn học nữa ta sẽ phạt con."

Thời gian này mà chạy đến tuyệt đối là lén chạy ra.

"Được rồi được rồi." Cung Quỳ nháy mắt hai lần, quay người rời đi, bỗng dưng quay đầu lại, "mom, vậy lúc nào ngài nôn mửa a"

"…."

Thời Tiểu Niệm từ dưới đất đứng lên, gõ gõ cửa, "Cung Âu, trước tiên anh mở cửa ra có được hay không, em đã để tiểu Quỳ đi rồi."

Đáp lại cô là một tiếng "Oẹ" rõ to.

Nôn đến tan nát cõi lòng.

Thời Tiểu Niệm dựa vào cửa đứng ở nơi đó, có chút vô lực, Cung Âu ở bên trong đang hoài nghi cuộc sống, nhưng cô lại không giúp gì được.

Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Tịch Ngọc đặc biệt đi tìm Cung Âu, nhưng hiển nhiên là Cung Âu chưa từng thấy.

Cái kẹp tóc kia là chuyện gì, lúc đầu cô cho rằng là Đường Nghệ nhặt được, kết quả bây giờ nhìn lại hẳn là được Tịch Ngọc nhặt được.

Tịch Ngọc nhặt được cái kẹp tóc này, không phải nên đi trả lại cho cô sao

Vậy tại sao cô chưa từng thấy Tịch Ngọc, bằng không chị em bọn họ đã nhận nhau từ bảy năm trước rồi.

Nhưng mà, lúc đó Tịch Ngọc lại không quen biết cô, sao có thể trả lại cho cô, đương nhiên là mang tới chỗ báo đồ bị mất rồi.

Nơi nhận lại đồ bị mất

Nhất thời đôi mắt của Thời Tiểu Niệm sáng ngời, lập tức gõ cửa, "Cung Âu, anh mau ra đây, em nhớ ra rồi, tại sao trong trí nhớ của em cái kẹp tóc kia như mất mà lại như không mất."

"Oẹ."

Cung Âu nôn.

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là càng thêm dùng sức mà gõ cửa, lớn tiếng nói, "Cung Âu anh có nghe thấy lời của em nói không, em nhớ ra rồi, em đã làm mất cái kẹp tóc kia, nhưng sau đó em đã tìm lại được, anh hiểu ý của em không, nếu như nói cái kẹp tóc này xuất hiện trong tay người nào cuối cùng, người đó chính là người xuất hiện trong phòng của anh, vậy khẳng định người đó không phải là Tịch Ngọc."

"Ầm."

Trong nháy mắt cửa bị mở ra.

Trên mặt Cung Âu đều là nước, hai tay nắm lấy bả vai của cô một cái, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chặp cô, "Em nói cái gì, em lặp lại lần nữa"

"Em nói, sau khi làm mất cái kẹp tóc này thì em đã tìm lại được." Thời Tiểu Niệm bị hắn nắm hai cánh tay mà cảm thấy đau đớn, nói, "Em nhớ ra rồi, vào lúc ấy, em làm mất cái kẹp tóc này sau đó, rất nhanh tìm được nó ở nơi nhận lại đồ mất."

"Thật sự"

Cung Âu trừng mắt cô nói.

Điều này có nghĩa là thời điểm mà Lăng Phong nhìn thấy Tịch Ngọc là trước khi phát sinh “một giờ”đó, Tịch Ngọc đã sớm mang cái cái kẹp tóc này đến chỗ để đồ bị mất.

Vì thế nên, người làm rơi cái kẹp tóc này ở trong phòng của hắn khẳng định không phải là Tịch Ngọc.

"Thật sự."

Thời Tiểu Niệm gật gù, cô không nói dối.

"Vậy em cùng anh chơi cái gì mất trí nhớ"

Hại hắn suýt chút nữa đều phun hết cả lục phủ ngũ tạng ra.

"Cái này sao gọi là mất trí nhớ" Thời Tiểu Niệm vô tội nói, "Để anh nhớ lại một ngày nào đó của bảy năm trước, xem có mất cái bút nào hay không, thì anh có thể nhớ lại được không"

Bây giờ cô có thể nhớ lại là tốt lắm rồi, nếu không nghĩ đến chỗ nhận vật bị mất, căn bản là cô không thể nhớ ra được là làm thế nào để tìm được cái kẹp tóc này.

"Vậy sao em không sớm nhớ lại"

Cung Âu trừng mắt cô.

"Bây giờ anh đang trách em à"

Thời Tiểu Niệm cũng tức giận trừng hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Thời Tiểu Niệm trợn tròn đôi mắt, quay người muốn đi, bị Cung Âu kéo lại một cái, thấp mâu nhìn cô, giọng nói từ tính, khóe môi hơi câu lên, "Thời Tiểu Niệm, tức rồi à, không cho phép tức giận."

"Đến cùng thì ai tức giận nhiều hơn"

Bàn về sinh vật dễ tức giận, Cung Âu hắn thứ hai, thì trên khắp thế giới này không ai dám xưng là thứ nhất.

"Em không biết vừa nãy anh có bao nhiêu phiền muộn" Cung Âu ôm cô nói, "Hắn là em trai của em, hắn là người… anh trai anh, hắn còn là một người đàn ông, nếu như tất cả những thứ này là thật, anh…"

"Anh thế nào"

Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Anh sẽ sa thải toàn bộ đàn ông ở Cung gia, từ nay về sau N,E chỉ có nữ nhân viên, anh không muốn nhìn thấy người đàn ông nào nữa"

"…"

Đây là nỗi ám ảnh bị đàn ông đả kích sao.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, cái phương thức tư duy này của hắn thật sự là vô địch rồi.

Cung Âu đi vào phòng tắm một lần nữa, súc miệng, hỏi, "Vậy sao đột nhiên em lại nhớ được chuyện này"



"Em chỉ đột nhiên thắc mắc nếu em trai em nhặt được cái kẹp tóc này thì sao có thể trả lại cho em đây." Thời Tiểu Niệm nói, bỗng nhiên có cái gì xuất hiện thoảng qua ở trong đầu, sắc mặt trắng nhợt, "Em nhớ ra rồi."





"Cái gì"





Cung Âu nhìn về phía cô.





"Ngày ấy, kỳ thực em đã thấy Tịch Ngọc." Thời Tiểu Niệm nói, âm thanh có chút nhỏ, nói ra câu nói này thì vành mắt lập tức đỏ.





Nghe vậy, Cung Âu đứng thẳng người, để cái cốc trong tay xuống, con ngươi đen quét về phía cô, trầm thấp hỏi, "Xảy ra chuyện gì".


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.