Dưới sự trợ giúp của Dương Chính Hàng, cô cuối cùng đã quay về được phòng bệnh, nhảy nhót cả một hồi lâu khiến cả người mệt nhừ, không nói nhiều, Tô Anh Thư liền tìm một tư thế thoải mái, lăn luôn ra giường.
Chợt cô nhận ra chỗ này còn người ngoài, ho nhẹ mấy cái tránh ngại ngùng, Tô Anh Thư ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, chỉnh lại tư thế cho đoan trang hơn:
- Hôm nay làm phiền anh quá, cảm ơn anh, Dương tiên sinh!
Vốn tưởng rằng sau khi cô cảm ơn, Dương Chính Hàng sẽ thức thời mà rời đi, nhưng không anh ta lại ngang nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
Một màn này khiến Tô Anh Thư hoang mang, anh ta không phải nói đến thăm bạn sao?
Cô vừa mệt vừa khó hiểu hỏi:
- Dương tiên sinh không đi thăm bạn sao?
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của cô, Dương Chính Hàng lười biếng dựa lưng vào ghế, giọng điệu vô cùng tự nhiên:
- Tôi quên mất là bạn của mình vừa xuất viện hôm qua, thôi thì thăm Tô tiểu thư luôn cũng được.
Mô phật?
Tô Anh Thư nghiến răng, cô cảm thấy tên đàn ông này nhất định là có vấn đề về thần kinh, bạn anh ta ra viện lúc nào cũng không biết, đã vậy còn tỏ ra cao thượng tới thăm bệnh cô.
- Dương tiên sinh quả nhiên là một người bạn tốt, tôi thấy bạn của anh thật "may mắn" vì có một người bạn tuyệt vời đến như vậy.
Hai chữ "may mắn" được cô nhấn nhá một cách vô cùng rõ ràng, chỉ có người điếc mới không nghe ra ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tai-thuong-kieu-the-mang-con-bo-tron/295592/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.