Tiếng cười trầm thấp của cô khiến người hai mắt đẫm lệ mông lung là Nhan Chỉ Yên phải bất ngờ, ngay cả Dạ Đình Sâm cũng bị ngẩn người. Vì sao chớp nhoáng ấy y lại cảm thấy đau lòng chứ? Trong tim như bị cái gì đó nhéo vào, một trận đau kéo tới. "Sao cô lại cười?" Hắn thấp giọng che dấu một giây hoảng loạn. "Tôi cười nhạo tôi quá ngu ngốc, đang sống rất tốt mà lại lựa chọn đuổi theo anh..." "Tôi đồng ý rời khỏi ngôi nhà này, thả tôi đi đi, tôi... chúc phúc cho hai người." Nhan Thanh Nhược ngửa đầu nhìn lên, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, đáy mắt là sự chua xót, mũi cũng ê ẩm. Tưởng rằng những lời này nói ra rất khó nhưng không ngờ khi nói ra lại đơn giản như thế. "Cô nói cái gì?" Dạ Đình Sâm khó chịu nhăn mày, lạnh giọng hỏi lại. "Cô dựa vào đứa con trong bụng lừa ông nội, nghĩ trăm phương ngàn kế gả vào Dạ gia, Dạ gia là chỗ nào mà cô muốn vào thì vào muốn đi thì đi? Nhan Thanh Nhược cô, không đủ tư cách để lựa chọn!" Trong giọng nói của Dạ Đình Sâm chứa sự tức giận, nếu không phải có Nhan Chỉ Yên ở đây, y sớm đã vọt tới nắm lấy cổ áo của cô rồi. "Đình Sâm, anh đừng trách chị ấy, là em nên rời khỏi, thân thể em không thể chống chọi được bao lâu nữa, chị ấy mới là người nên ở bên anh cả đời." Nhan Chỉ Yên thấy không ổn, vội vàng dựa trên đầu vai y nói, ngay lập tức kéo lực chú ý đến trên người ả. Dạ Đình Sâm muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lo cho cơ thể của Nhan Chỉ Yên, nên y chỉ thờ ơ ném cho Nhan Thanh Nhược một ánh mắt, liền bế ả rời khỏi nơi này. Ả híp nửa mắt, sắc mặt ghé trên vai của ả lập tức biến đổi, đôi môi đỏ mọng khẽ mở và nói bằng khẩu hình gì đó: "Chị, chị cùng con của chị, chết chắc rồi." Khóe môi của ả chậm rãi gợi lên một nụ cười nham hiểm. Đại khái là do Nhan Chỉ Yên không yên tâm, thời gian Nhan Thanh Nhược bị nhốt ở Dạ gia, ả cũng lập tức chuyển tới đây, để ở nhà cùng nên tạm bỏ công tác gần đây. Trong phòng bếp, Nhan Chỉ Yên đem đồ ăn bày biện thật đẹp trên chiếc khay, rồi đưa cho một cô hầu gái nhỏ tuổi, ả nhìn mặt cô gái đó vài giây, sau một lúc lâu mới từ từ hỏi, "Vừa rồi tôi dặn dò cô, cô đã nhớ kỹ hết chưa?" Tay của cô hầu gái run lên, cả nửa ngày cũng không dám ngẩng đầu liếc mắt tới ả lột một cái, "Dạ nhớ kỹ là nói cho phu nhân biết trong đồ ăn có... độc." Nhan Chỉ Yên vừa định gật đầu, đột nhiên nhận ra cái gì đó, sắc mặt trầm xuống, "Cô vừa rồi kêu cô ta là cái gì?" Cô hầu gái nhỏ khẩn trương, bị ả quát như vậy khó tránh khỏi hoảng sợ, ấp úng không biết nên nói cái gì. Nhan Chỉ Yên đảo mắt bất lực, đuổi người hầu gái ra ngoài. Ở bàn ăn dưới lầu, Nhan Chỉ Yên một bên gấp đồ ăn cho Dạ Đình Sâm, một bên liếc nhìn phòng ngủ của Nhan Thanh Nhược trên lầu. Hầu gái đem cơm đưa lên cũng một thời gian rồi nhưng trong phòng người kia lại không có động tĩnh gì. Nhan Chỉ Yên mím môi, không có khẩu vị ăn, liền có chút không vui buông đũa xuống. "Sao vậy? Không hợp khẩu vị em à?" Dạ Đình Sâm không biết đang suy nghĩ cái gì, lúc này mới chú ý Nhan Chỉ Yên đang tức giận không chịu ăn cơm, y ôn nhu hỏi ả. Cô ta nhìn chằm chằm Dạ Đình Sâm vài giây, một lúc sau, ấp úng nói" "Sâm, em nghe người hầu nói, chị suốt hôm nay vẫn không chịu ăn cơm, chị ấy... có phải muốn để ông nội đau lòng và từ chối ghép thận cho em không." "Mà thật ra thì, em có được ghép thận hay không không quan trọng, nhưng trong bụng chị ấy còn đang mang em bé, không cần vì em cũng không nên... làm đứa bé chịu khổ chứ, nó khiến trong lòng em cảm thấy rất có lỗi." Nhan Chỉ Yên cắn cắn môi dưới, hốc mắt liền tràn đầy nước mắt. ____ Editor: Alissa Cập nhật sớm nhất tại dembuon.vn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]