Cổ tay gầy guộc của cô bị siết tới mức đỏ ửng, Cảnh Vận đau lòng thay dì nhỏ mà nói, "Ma Mi, ông này có phải là người xấu không?"
Khí chất lạnh lùng trên người của Dạ Đình Sâm tựa như sát thần (thần chết),làm cho bé sợ hãi không dám tới gần.
"Chú ấy chỉ là quá kích động thôi." Thanh Nhược nhớ tới bàn tay run rẩy và biểu cảm thất thố của y, "Nếu chú đó là người xấu, thì mẹ cũng sẽ không dẫn về nhà nha."
Sắc trời vẫn còn sớm, nên có rất ít người tới ăn sáng, Thanh Nhược bế Cảnh Vận đặt bé ngồi trên ghế, "Mẹ đi vệ sinh một chút, Vận nhi ngồi yên ở đây nhé, mẹ sẽ trở lại ngay."
Sau khi nhận được lời hứa của bé, Thanh Nhược mới cười nhẹ và sờ cái đầu nhỏ màu vàng kim của bé.
Trong phòng vệ sinh im ắng, Thanh Nhược chống tay lên bồn rửa mặt, mặt mày tái nhợt đi.
Lúc nãy, khi Dạ Đình Sâm vừa mở miệng nói ra, thì trong đầu của cô giống như muốn nổ tung, và thoát ra một câu.
"Thật dơ, ghê tởm."
Loading...
Đó là một giọng nói lãnh khốc vô tình, thậm chí còn mang theo hận ý, nó giống hệt giọng nói của người đàn ông đang ở nhà đó.
Chỉ khác là một cái bình tĩnh, một cái lại khát máu.
Thanh Nhược ôm ngực, đầu cô đau như bị búa nện vào, cô bị tra tấn đến hô hấp khó khăn đi, khóe mắt ẩn hiện nước mắt.
Cô cúi đầu thở dốc giống như con cá bị phơi khô, chính là bị dày dò và thống khổ.
Bên cạnh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-sung-vo-xin-tiet-che/1083268/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.