Lạc Cẩn Thi thở dài một hơi, cô quay người rồi lùi về phía sau hai bước: “Anh muốn làm gì? Ban ngày ban mặt, cho dù đang ở công ty Thiên Phong thì sao chứ, chẳng lẽ anh muốn làm gì thì làm đó ư?” Lộ Hải Văn hừ một tiếng lạnh lùng rồi đi tới trước mặt Lạc Cẩn Thi khiến cho cô cứ liên tục lùi lại: “Tôi dạy dỗ người khác cần gì phải phân biệt thời gian địa điểm chứ? Chỉ cần chọc phải tôi thì tôi sẽ không tha, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi!” Lộ Hải Văn nói một cách bình thản, đôi mắt anh ta híp lại rồi để lộ ra một nụ cười như thợ săn: “Đừng lẩn trốn nữa, tới cũng đã tới rồi không bằng đi tới phòng làm việc của tôi ngồi một chút, thế nào?” Lạc Cẩn Thi cười rồi nói: “Lộ Hải Văn, xem ra anh vẫn không đổi được cái tính cặn bã xấu xa của mình, nếu như bố anh biết anh và cô chiêu của tập đoàn Cao thị đang ở bên nhau thì ông ấy sẽ làm gì?” Lạc Cẩn Thi vừa nói với anh ta vừa cầm nhấn gọi điện thoại. “Chẳng sao cả.” Đánh còn chẳng đánh, Lộ Hải Văn nói với vẻ chẳng thèm quan tâm: “Hôm nay cô đừng hòng chạy.” Lộ Hải Văn đang định đi lên trước tóm Lạc Cẩn Thi lại thì trợ lý của Lộ Thiên Phong đã gọi anh ta: “Tổng giám đốc Lộ nói có chuyện tìm anh, bảo anh đi lên một chuyến.” Lộ Hải Văn vừa mới quay đầu thì Lạc Cẩn Thi đã vội vàng chạy tới chỗ nhiều người. Cô vừa chạy vừa gọi điện thoại, vừa quay đầu nhìn xem anh ta có đuổi theo không. Đúng là lo lắng cái gì thì cái đó tới. Lộ Hải Văn trợn mắt nhìn người trợ lý kia một chút rồi quay đầu đuổi theo Lạc Cẩn Thi. Không biết vì cái gì mà hết lần này tới lần khác điện thoại lại không gọi được. Lạc Cẩn Thi cúi đầu nhìn thì thấy mình đang gọi cho Cư Hàn Lâm. Đúng rồi, chiều nay anh ấy có một hội nghị khẩn cấp. Ai ngờ cô đang định nhấn tắt thì điện thoại lại được bắt máy: “Sao thế?” Lạc Cẩn Thi vừa chạy về ven đường, hy vọng có thể bắt được một chiếc taxi nhưng rõ ràng là đã không kịp nữa rồi, bởi vì Lộ Hải Văn chỉ còn mấy bước nữa là đã đuổi tới: “Tổng giám đốc Cư, tôi gặp phải phiền phức, ngay dưới chân công ty Thiên Phong, xin anh tới cứu tôi!” Cô nói xong rồi cất điện thoại đi mà cố gắng chạy, điều đáng hận là con đường này rất ít người! “Đứng lại cho tôi!” Lộ Hải Văn duỗi tay ra tóm lấy gáy áo của Lạc Cẩn Thi rồi nói: “Còn muốn chạy à? Hừ, bên này đều là người của tôi, cô chạy đằng trời!” Lạc Cẩn Thi quay người lại lấy tài liệu nện vào người Lộ Hải Văn nhưng anh ta chẳng tốn chút sức nào đã chặn lại được. “Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?” Lạc Cẩn Thi không hề hối hận vì lần trước đã đánh anh ta, nhưng bây giờ vấn đề an toàn của mình mới là trên hết: “Rốt cuộc thì phải như thế nào anh mới chịu rời khỏi Mạn Ngọc?” Lộ Hải Văn thấy Lạc Cẩn Thi bắt đầu đàm phán thì cũng không tóm cô lại: “Đương nhiên là phải nếm thử cô đã, về phần Cao Mạn Ngọc thì tôi cũng không thể rời đi dễ dàng như thế được, bởi vì tôi còn chưa có chơi chán.” Lạc Cẩn Thi thấy anh ta tiến tới thì muốn dùng túi xách nện anh ta, ai ngờ lại bị anh ta níu lại rồi dùng tay tóm lấy cổ tay cô, không cho cô động đậy. Lạc Cẩn Thi vội vàng giãy dụa nhưng cổ tay bị giữ nên cả người đều không động được. Tiếp theo trước mắt cô nhoáng lên một cái, sau đó mất đi tri giác. Đúng là cậu ấm ăn chơi, ban ngày ban mặt còn dám gây choáng người khác. Lộ Hải Văn chẳng hề phí sức chút nào, anh ta nâng Lạc Cẩn Thi lên rồi mở cửa xe mà ném cô vào, sau đó anh ta cũng ngồi lên xe. Lộ Hải Văn nhìn Lạc Cẩn Thi đã ngất đi mà nở một nụ cười sung sướng, anh ta vươn tay ra sờ lên khuôn mặt non mềm của cô, trong mắt đều là dục vọng. “Giám đốc Lộ, ban ngày ban mặt, sợ rằng ven đường sẽ có…” Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ nhìn Lộ Hải Văn với vẻ lo lắng, thuận tiện liếc qua Lạc Cẩn Thi. Lộ Hải Văn nở một nụ cười mỉa mai rồi nói: “Cũng chỉ là chơi đùa, thử đồ mới mà thôi, mặt hàng này hơn xa mấy đứa ở quán bar nhiều. Tôi muốn xem xem thân thể cô ta có cứng như tính cách của cô ta không.” Người kia vẫn có chút lo lắng, anh ta vừa quay đầu lại đã thấy chiếc Aston Martin màu trắng trong kính chiếu hậu: “Giám đốc Lộ, hình như xe này là của Cư Hàn Lâm!” Lộ Hải Văn giật mình trong lòng, anh ta vội vàng quay đầu nhìn lại. Chiếc xe đó toàn thành phố này cũng chỉ có một chiếc, không phải của Cư Hàn Lâm thì của ai chứ: “Không sao, cứ đi tiếp đi, tôi cũng không tin một đánh ba còn không đánh thắng được! Có thể nếm thử người đẹp này thì cho dù chịu đánh mấy cái cũng đáng giá.” Người bên cạnh thấy thế thì thở dài. Bây giờ Lộ Hải Văn chỉ là thằng đần bị dục vọng làm mụ mị đầu óc mà thôi. Tài xế lái xe tới một quảng trường rồi dừng lại, ở đây khá vắng vẻ, buổi chiều lại càng không có ai. Lộ Hải Văn vừa định xuống xe thì chiếc Aston Martin trực tiếp thắng rồi dựng lại ngay ở cửa xe của anh ta. Cư Hàn Lâm vội vàng xuống xe rồi đi tới bên cạnh muốn mở cửa, nhưng tài xế và người đàn ông kia xuống trước. Cư Hàn Lâm nhìn hai người trước mắt, anh cởi hai nút trên cùng của áo sơ mi ra, để lộ xương quai xanh xinh đẹp: “Giao người ra đây, tôi sẽ bỏ qua cho các người.” Rõ ràng là Cư Hàn Lâm đã chuẩn bị tâm lý để đánh nhau, nhưng vẫn muốn cứu Lạc Cẩn Thi ra một cách nhanh nhất, dù sao anh cũng không biết bây giờ cô như thế nào rồi. Người đàn ông kia không hề nghĩ ngợi gì mà tung ra một cú đấm, Cư Hàn Lâm vội vàng né tránh, thuận thế bắt lấy cánh tay của anh ta kéo về phía mình, nâng chân đá vào vị trí phía sau đầu gối của người đàn ông kia rồi ấn người quỳ xuống. Tài xế muốn nhân lúc anh đang bận rộn mà đánh lén, lại bị Cư Hàn Lâm đá một cái rồi đạp ra xa. Một người bị đè quỳ trên mặt đất, một người đang ôm bụng lăn lộn, Cư Hàn Lâm nhìn chằm chằm Lộ Hải Văn còn đang trốn trong xe rồi nở một nụ cười lạnh lùng: “Thế nào? Còn chưa chịu thả người à?” Lộ Hải Văn mở cửa ra rồi xuống xe, Cư Hàn Lâm đã nhìn thấy Lạc Cẩn Thi đang nằm trên ghế sau, anh vội vàng muốn đỡ người xuống thì người đàn ông kia lại quay sang ôm chân anh, Lộ Hải Văn tranh thủ tung một cú đấm ra. Cư Hàn Lâm chỉ có cắn răng chịu đựng, cũng may người đàn ông kia ôm quá chặt nên anh cũng không có ngã sấp xuống. Lộ Hải Văn lại muốn tung thêm một cú đấm, lần này trực tiếp bị Cư Hàn Lâm bắt lấy, anh kéo về phía mình một cái, mượn cùi chỏ của Lộ Hải Văn trực tiếp đánh vào người đang ôm chân mình. Người kia ngã xuống đất, Cư Hàn Lâm duỗi cánh tay ra khóa cổ Lộ Hải Văn lại, hơi dùng sức rồi nói: “Có thả người hay không?” Anh vừa nói vừa lùi về phía sau, dựa lưng vào xe để phòng ngừa có người đánh lén. Năm xưa Cư Hàn Lâm còn là một cao thủ đấm bốc chuyên nghiệp, lâu lắm rồi không luyện nên đã thụt lùi. Lộ Hải Văn bị khóa cổ không nói nên lời, chỉ có thể liên tục gật đầu. Hai người kia cố gắng chịu đau rồi đứng dậy muốn đi tới xe mà đỡ người xuống thì bị Cư Hàn Lâm ngăn lại. Anh cũng không muốn để tay của mấy người này đụng vào người Lạc Cẩn Thi: “Hai người các ngươi đi tới cái ghế kia, nếu không thì cậu chủ của các người…” Anh nói rồi lại siết tay. Mặt của Lộ Hải Văn đỏ lên, không nói lên lời. Tài xế và người đàn ông kia vội vàng lùi về phía sau, Cư Hàn Lâm thấy thế thì từ từ buông tay ra rồi đẩy Lộ Hải Văn ra xa, khiến cho anh ta trực tiếp cắm mặt xuống đất. Hai người kia muốn bước lên đỡ thì bị Cư Hàn Lâm quát một tiếng, thế là vội vàng dừng lại. Cư Hàn Lâm mở cửa xe rồi từ từ đỡ Lạc Cẩn Thi ra, tay trái anh đỡ lấy đầu gối của cô mà đi về phía xe mình. Có lẽ hai người kia biết sợ nên cũng không dám tiến lên nữa, cứ thế giương mắt nhìn Cư Hàn Lâm ôm Lạc Cẩn Thi đặt ở dãy ghế phía sau. Vất vả lắm Lộ Hải Văn mới hít thở lại bình thường, anh ta dùng sức đập đất rồi nói: “Cư Hàn Lâm, vì một trợ lý nho nhỏ mà anh dám đối đầu với công ty Thiên Phong ư?” Bây giờ thì hai người kia mới dám đứng lên đỡ Lộ Hải Văn, kết quả lại bị anh ta đẩy ra. Cư Hàn Lâm đóng cửa xe rồi hạ cửa sổ xuống, anh liếc Lộ Hải Văn rồi nói với vẻ lạnh lùng: “Chuyện ngày hôm nay không kết thúc đơn giản như thế đâu.” Anh sẽ không để Lạc Cẩn Thi phải chịu oan ức một cách không công như thế. Lộ Hải Văn nhìn bóng lưng chiếc Aston Martin màu trắng rời đi mà cầm một cục đá lên ném tới, vừa không cam tâm vừa tức giận: “Đồ hèn nhát! Tôi thuê các người để tới ăn bám à? Cút ngay cho tôi!” Xe càng chạy càng xa, sự hận thù trong lòng Lộ Hải Văn lại càng nhiều. Trời tối dần, anh ta gọi điện thoại cho Cao Mạn Ngọc mà nói: “Em yêu, ngày mai hẹn người bạn kia của em đi ăn cơm chung với chúng ta đi, được không?” Người ở đầu dây bên kia vô cùng ngạc nhiên: “Vì sao chứ?” Lộ Hải Văn nở một nụ cười lấy lòng rồi nói: “Anh không cẩn nhận làm mích lòng bạn trai của cô ấy. Mời cô ấy tới giúp anh giảng hòa. Dù sao cũng là chuyện của công ty, nói không rõ được, nhưng em đừng để cho cô ấy biết người tìm cô ấy là anh.” Cao Mạn Ngọc nửa tin nửa ngờ đồng ý, lúc này Lộ Hải Văn mới cúp điện thoại. “Lạc Cẩn Thi, nếu như tôi không chiếm được cô thì tôi không tên là Lộ Hải Văn!” Lộ Hải Văn thốt lên lời thề. Cuối cùng cũng sắp tới biệt thự Phú Hải, Cư Hàn Lâm lái xe chậm lại rồi quay đầu nhìn Lạc Cẩn Thi đang nằm hôn mê trên ghế. Anh tức mà không có chỗ xả giận. Tới nơi, anh vội vàng ôm Lạc Cẩn Thi ra rồi đi lên lầu. Nơi này cách công ty không xa cho nên anh mới sắp xếp phòng ở chỗ này. Bình thường Cư Hàn Lâm cũng thường xuyên trở về ở, mà bây giờ Lạc Cẩn Thi mua căn này nên anh cũng định lừa cô là mình thuê. Trên lầu, Lâm Dịch Tuấn đã sắp xếp xong mọi thứ mà mở cửa chờ bọn họ. Anh ta thấy Cư Hàn Lâm ôm Lạc Cẩn Thi đi vào thì vội vàng xốc chăn lên để Cư Hàn Lâm buông cô xuống. “Là Lộ Hải Văn à?” Lâm Dịch Tuấn hỏi, cũng chỉ có Lộ Hải Văn mới dám làm chuyện này trước cửa công ty Thiên Phong mà thôi: “Cần làm những gì?” Cư Hàn Lâm đắp mền cho Lạc Cẩn Thi rồi nhìn về phía Lâm Dịch Tuấn mà nói: “Bây giờ anh đi rút toàn bộ những hạng mục có quan hệ hợp tác với công ty Thiên Phong về, hạng mục Thành Nam tìm người khác làm, thuận tiện tìm người phụ trách. Nếu như Lộ Thiên Phong tới tìm thì đóng cửa không tiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]