Chương trước
Chương sau
Một người đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, chuyện này…
“Cô…” Cư Hàn Lâm đột nhiên nghĩ tới một khả năng nào đó, anh nhìn cô, rất muốn nói ra câu nói kia, nhưng mà cuối cùng cũng không nói ra: “Ăn nhiều một chút đi, đợi lát nữa sẽ bận lắm đó.”
Lạc Cẩn Thi hơi gật đầu.
Anh đang nghĩ, có lẽ giữa bọn họ là vì có một mối liên kết nào đó, sau đó khi đối phương nhìn nhau mới có cảm giác khó tả. Chỉ là, anh bắt buộc phải biết rằng chuyện gì đang xảy ra.
Cứ như thế bữa cơm trưa đã kết thúc, Lạc Cẩn Thi luôn cảm thấy tâm trạng của Cư Hàn Lâm có gì đó không đúng, hình như là do chuyện mới nói vừa nãy mà luôn có đám mây trên đầu.
“Bây giờ đi tới công ty Thiên Phong sao?” Lạc Cẩn Thi cố tình tìm đề tài để nói chuyện, bởi vì cô ấy không quen với một Cư Hàn Lâm trầm mặc.
Anh chỉ gật nhẹ đầu không nói bất cứ điều gì cả, hai người cùng nhau lên xe, cả chặng đường không ai nói với ai câu nào.
Tới cổng công ty Thiên Phong, Lộ Thiên Phong dẫn theo mấy người đứng ở trước cửa đón người, nụ cười trên gương mặt ông ta không thể che giấu được. Vừa xuống xe, Lạc Cẩn Thi nhìn thấy ông ta tựa như đang nhìn thấy gương mặt của Lộ Hải Văn, đúng là bố con có khác, cười cũng thật giống nhau.
Quả là yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng. Khi bạn đã ghét một người rồi, thì bạn sẽ ghét tất cả những thứ liên quan tới người đó.
“Tổng giám đốc Lộ đích thân tới đón chúng tôi quả là một vinh hạnh mà.” Cư Hàn Lâm đã thay đổi vẻ mặt u ám vừa giờ của mình thành một nụ cười rồi, khiến người khác không thể nhìn thấy bất kỳ vẻ đau buồn nào trên mặt anh.
Đúng là thương nhân mà, mỗi lần ra ngoài như kiểu đeo mặt nạ lên mặt vậy.
Cư Hàn Lâm tới đối với Lộ Thiên Phong mà nói thì chính là một việc vinh hạnh, tất nhiên là ông ta phải đích thân ra tiếp đón rồi. Ông ta cho rằng Hoa Phú sẽ giao dự án Thành Nam cho tập đoàn Cao Thị.
Kết quả lại là chuyện vui ngoài ý muốn.
“Tổng giám đốc Cư đích thân tới đây thì tôi tất nhiên phải ra đón anh rồi, tôi đã đặt khách sạn rồi, chúng ta tới đó thôi.” Đây là chuyện hết sức bình thường trong làm ăn, bàn bạc kinh doanh trên bàn rượu rất thích hợp.
Cư Hàn Lâm vẫn luôn nở nụ cười, chỉ là lúc này đây ánh mắt của anh lộ ra một loại phong thái của đế vương: “Hay là thôi đi, chúng tôi vừa mới ăn cơm rồi mới tới đây, ở trong công ty bàn bạc là thích hợp nhất mà.”
Dường như Lộ Thiên Phong không ngờ rằng Cư Hàn Lâm lại nói như vậy: “Ừm… Cũng được, cũng được, phòng họp đã chuẩn bị xong hết rồi, tổng giám đốc Cư, mời anh.” Ông ta hơi khom lưng xuống giơ tay ra mời.
Cư Hàn Lâm cũng hơi cúi người xuống rồi mới nhấc chân bước vào bên trong, đối với anh mà nói, Lộ Thiên Phong là trưởng bối của anh, anh cũng phải lễ phép theo.
Lạc Cẩn Thi đi ở phía sau vẫn luôn luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, mắt trái của cô giật liên tục, dường như có chuyện không hay sắp xảy ra vậy.
Cô chỉ hi vọng, hôm nay không phải gặp Lộ Hải Văn là tốt lắm rồi, mặc dù anh ta sẽ không thể gây ra bất cứ chuyện gì dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Nhưng hình như ông trời rất thích đùa giỡn con người, bạn càng sợ hãi chuyện gì thì chuyện đó sẽ càng xảy ra. Vừa mới bước vào trong thang máy thì cô đã nghe thấy giọng nói hết sức quen thuộc kia.
Trong lòng Lạc Cẩn Thi trở nên kiên định hơn rất nhiều, nếu như hôm nay anh ta mà tìm ra lỗi gì đó, thì bản thân mình sẽ càng có nhiều lời để nói hơn. Cô tuyệt đối sẽ không để Cao Mạn Ngọc chịu khổ nữa.
Cô từng nghĩ tới chuyện thuê người đánh cho anh ta một trận, nhưng mà khi nghĩ tới hậu quả thì rất có khả năng khi cô và Cao Mạn Ngọc có lỗi sai gì đó thì người này nhất định sẽ đi kiện, cho nên vẫn thôi đi thì hơn.
Lộ Hải Văn ngăn cản thang máy muốn đi cùng, Lộ Thiên Phong trách móc một tiếng: “Con đi ra ngoài!” Xem ra một người là bố như ông ta cũng không nhìn nổi đứa con trai phế vật của mình rồi.
Nhưng Lộ Hải Văn vẫn cứ khăng khăng muốn đi cùng, đôi mắt của anh ta bắt đầu nhìn chằm chằm Lạc Cẩn Thi: “Là do con nhìn thấy người quen mà, bố, bố đừng có nghiêm khắc với con như thế, dù gì con cũng giúp đỡ bố mà.”
“Hừ!” Lộ Thiên Phong tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Con chỉ giúp bố tiêu tiền của bố ấy gì… Thật ngại quá tổng giám đốc Cư, đây là con trai của tôi, năm nay đã tốt nghiệp đại học rồi nhưng vẫn không có tiền đồ gì cả khiến anh chê cười rồi.”
Cư Hàn Lâm cũng không quá quan tâm tới anh ta mấy, nhưng mà khi nhìn thấy anh ta nhìn Lạc Cẩn Thi chằm chằm thì cũng không nhịn được lên tiếng: “Đúng là không ra gì thật, vẫn mong giám đốc Lộ nói với con trai của mình rằng anh ta không cần phải nhìn chằm chằm thư ký của tôi như vậy đâu.”
Trong nhất thời bầu không khí dường như trở nên có chút ngượng ngùng.
Cư Hàn Lâm tiến lên phía trước một bước, chắn trước người Lạc Cẩn Thi.
Lộ Thiên Phong cũng ý thức được con trai mình hớ hênh, cho nên ông ta kéo Lộ Hải Văn tới bên cạnh mình và nói: “Đừng có mà làm loạn trước mặt giám đốc Cư, bố hỏi con, con đã làm xong những chuyện mà chú Thành giao cho con chưa! Có nghe thấy không?”
Rõ ràng đây là bộ dạng của một người bố hận không rèn con thành sắt, Lạc Cẩn Thi nhìn tới, tuy rằng cô cảm thấy yên tâm một chút, nhưng ít nhiều cũng có chút hâm mộ.
Từ nhỏ chỉ có Cao Quang dạy bảo cô, cô không biết lời nói của bố mẹ sẽ như thế nào.
Khi bước ra khỏi thang máy, Lộ Hải Văn rất thức thời rời đi, nhìn bộ dạng rời đi thật là khiến người khác thấy ghét.
Bên trong phòng họp, ở bên trên bàn họp đặt cà phê và bánh ngọt, xem ra chuẩn bị cũng không tồi. Lạc Cẩn Thi đặt các tài liệu hôm nay cần dùng tới để ở trước mặt Cư Hàn Lâm. Bây giờ cô ấy đang theo dõi dự án này, cho nên cô ấy cần phải nghiêm túc nghe xem bọn họ nói gì.
“Tổng giám đốc Lộ tôi giới thiệu với ông một chút.” Hàn Cư Lâm nhìn về phía Lạc Cẩn Thi, sau đó lại nhìn Lộ Thiên Phong.
“Lạc Cẩn Thi là thư ký đi theo bên tôi, hiện tại chủ yếu đảm nhận dự án Thành Nam, cho nên về sau nếu như có chuyện gì thì ông có thể liên lạc trực tiếp với cô ấy.”
Lúc ban đầu Lộ Thiên Phong còn hơi cười, nhưng mà khi ông ta nhìn về phía Lạc Cẩn Thi thì biểu cảm có chút không tin cho lắm: “Giám đốc Cư, đây… Tôi thấy cô Lạc Cẩn Thi hình như cũng mới tốt nghiệp hay sao ấy, nếu như để cô ấy đảm nhận chuyện này, tôi cảm thấy…”
Biểu cảm này vào ai cũng hiểu chính là không tin tưởng đối phương.
Cư Hàn Lâm cười: “Tất cả người của chúng tôi có ai mà không từ một người mới rồi từng bước một bước tới ngày hôm nay? Không ngờ rằng tổng giám đốc Lộ lại nghĩ như thế. Nếu như ông cảm thấy Lạc Cẩn Thi không thể đảm đương được chuyện này, vậy thì tất nhiên tôi sẽ suy nghĩ tới ý kiến của ông. Nhưng mà, nếu như cô ấy không đảm nhận dự án hôm nay, thì sẽ đảm nhận dự án của bên Pháp.”
Lạc Cẩn Thi có chút hoảng loạn, cô ấy nhìn về phía Cư Hàn Lâm, cô ấy không ngờ rằng anh sẽ nói như thế.
Lộ Thiên Phong cũng có chút xấu hổ, lời mà bản thân ông ta vừa nói cũng có chút làm người khác tổn thương: “Cô Cẩn Thi, cô đừng để ý lời lúc nãy tôi nói. Tôi chỉ là, tôi chỉ là lo lắng cho lợi ích của chúng ta mà thôi. Chỉ là, có lẽ đây là dự án đầu tiên mà cô phụ trách, có đúng không?”
Ông ta nói không sai cho nên Lạc Cẩn Thi tự nhiên sẽ thừa nhận: “Đúng vậy, nhưng mà tôi có thể sử dụng sự nỗ lực của bản thân mình để giúp đỡ tổng giám đốc Lộ, phía Thành Nam bên kia tôi đã đi tới đó xem rồi, về cơ bản thì cũng đã hiểu rõ. Tiếp theo tôi sẽ giới thiệu với ông sơ đồ của công ty chúng tôi đối với mảnh đất đó.”
Nói xong cô cầm tập văn kiện ở bên cạnh lên. Hôm nay khi đi ra khỏi công ty, Cư Hàn Lâm đã phân phó rằng Lộ Thiên Phong nhất định sẽ hỏi như thế này, cho nên, nếu như đã có chuẩn bị rồi thì không phải sợ gì cả.
Lộ Thiên Phong dù sao thì vẫn có chút lo lắng: “Vậy thì tôi đợi xem cô Lạc nói quan điểm của mình về dự án Thành Nam, để xem, khác với những người làm ăn bình thường như thế nào.”
Lời nói mang theo chút kỳ thị, một chút nghi ngờ. Tóm lại khiến cho Lạc Cẩn Thi cảm thấy bản thân mình đang bị coi thường.
Lạc Cẩn Thi mở văn kiện ra, sau đó cười nhẹ: “Trước mắt mà nói, mảnh đất mà chúng ta mua ở Thành Nam có tổng diện tích là 9327 mét vuông, diện tích đất quy hoạch là 8271 mét vuông, tôi tin rằng mấy ngày trước trợ lý Lâm đã gửi cho ông tài liệu cụ thể rồi.”
Lộ Thiên Phong gật đầu: “Đúng vậy, giám đốc Cư nói nó sẽ được sử dụng làm đất xây dựng trung tâm mua sắm. Tôi rất đồng ý với điều này, chỉ là, trước mắt mà nói, nơi đó cách trung tâm thành phố hơi xa, liệu có đủ khả năng tiêu thụ không?”
Lạc Cẩn Thi cười và gật đầu: “Theo nguồn tin đáng tin cậy thì trong một đến hai năm tới sẽ có mười mấy chủ đầu tư phát triển bất động sản ở vùng ngoại ô, do đó bắt buộc phải có một trung tâm thương mại, ông thấy thế nào?”
Lúc này Lộ Thiên Phong mới hiểu ra, ông ta gật đầu: “Thì ra là thế…”
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lạc Cẩn Thi giới thiệu hết tất cả tình hình mà hai ngày nay cô ấy tìm hiểu cho ông ta, điều đó cũng nói lên được sự hiểu rõ của bản thân mình đối với dự án này. Tóm lại khiến cho lão hồ ly Lộ Thiên Phong này yên tâm hơn nhiều.
“Không ngờ rằng người mà tổng giám đốc Cư chọn quả nhiên không tầm thường.” Lộ Thiên Phong không phải là kiểu người coi trọng thế nào mới là người có kinh nghiệm. Chỉ cần có thể thuyết phục được ông ta thì ông ta sẽ coi người đó là nhân tài có thể dùng.
Với cả sự điềm đạm của Lạc Cẩn Thi khiến ông ta cảm thấy đáng tin tưởng, kiểu người như thế này cho dù đến nữa dự án có xảy ra chuyện gì thì cũng có thể bình tĩnh đối phó. Chứ không như thằng con trai của ông ta không làm được trò gì.
Nhìn về phía Cư Hàn Lâm thì thấy anh cũng rất vừa lòng, lúc này Lộ Cẩn Thi mới lộ ra nụ cười. Vừa nãy thật ra trong lòng cô ấy rất lo lắng, nhưng mà cô ấy cũng đi theo Cư Hàn Lâm và học được bộ dạng đeo mặt nạ lên giống anh rồi.
Bởi vì anh là người mà bản thân mình rất là bái phục, cho nên Lạc Cẩn Thi cũng mong rằng sẽ có một ngày trên người mình cũng tản ra một loại khí chất giống anh.
Trên đường đi tới chỗ thang máy mà Lộ Thiên Phong vẫn đang khen năng lực của Lộ Cẩn Thi, Cư Hàn Lâm vẫn luôn luôn khiêm tốn, đẩy hết công lao cho Lạc Cẩn Thi.
Kết quả vừa bước ra khỏi phòng họp vẫn gặp phải người mà mình không muốn gặp, nhưng mà lần này Lộ Hải Văn chỉ nhìn lướt qua cô ấy thôi sau đó lại xoay người rời đi luôn.
Trong lòng Lạc Cẩn Thi thở phào một hơi, vậy là bản thân không cần phải lo lắng cái gì rồi.
Sau khi nói lời tạm biệt với Lộ Thiên Phong thì hai người cùng nhau đi tới bãi đỗ xe. Ai mà biết được Lộ Hải Văn đã đứng ở bãi đỗ xe đợi, xem bộ dạng hình như đã dự tính trước rồi.
“Ôi, không đi theo tôi thì ra là trèo lên được cành cây cao khác rồi.” Bộ dạng anh ta như một tên lưu manh, nhìn Cư Hàn Lâm không hề có chút tôn trọng gì, sau đó lại nhì Lạc Cẩn Thi rồi bước mấy bước về phía cô ấy.
Cư Hàn Lâm đang định kéo Lạc Cẩn Thi ra phía sau người mình, kết quả lại bị Lạc Cẩn Thi ngăn lại: “Tổng giám đốc Cư, anh lên xe trước đi, tôi có chuyện cần nói với anh ta.”
Đôi mắt của Cư Hàn Lâm mang theo ý vị nhìn Lạc Cẩn Thi, sau đó anh bước mấy bước tới trước mặt Lộ Hải Văn và nói: “Mặc kệ anh muốn làm gì nhưng bây giờ Lạc Cẩn Thi là người của tôi, hi vọng anh biết thân biết phận, đừng khiến bản thân mình khó xử.”
Lạc Cẩn Thi cảm giác như anh đang hiểu nhầm, cho rằng Lộ Hải Văn là người yêu cũ của cô! Đúng là chuyện cười mà.
Sau khi nghe thấy âm thanh đóng cửa xe thì Lạc Cẩn Thi lấy tốc độ nhanh nhất tát cho Lộ Hải Văn hai cái. Lộ Hải Văn không ngờ rằng cô ấy dám đánh anh ta, anh ta nhanh tay giơ ra định đánh lại, nhưng mà Lạc Cẩn Thi như đã đoán trước cho nên tránh được.
Quả nhiên là thằng khốn mà, ngay cả phụ nữ mà cũng đánh.
Lộ Hải Văn còn muốn động tay động chân nhưng mà lạc Cẩn Thi đã nhanh chóng lùi về phía sau, ở bên cạnh liền xuất hiện hai người bảo vệ: “Anh Lộ, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lộ Hải Văn hất tay: “Các người cút ra chỗ khác!”
Bộ dạng tức giận vì bị ăn tát hai cái: “Được lắm, cô được lắm Lạc Cẩn Thi, tôi sẽ nhớ rõ ngày hôm nay, rồi sẽ có một ngày cô phải cầu xin tôi đánh cô.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.