Khi nói câu này, Lạc Cẩn Thi cảm thấy có chút khó chịu: “Mạn Ngọc, cậu nhìn thấy gì không vậy?” Cô cảm thấy lừa dối không phải chuyện bạn bè nên làm, nhưng cô không thể nói được. Cao Mạn Ngọc cười nhạt; “Đàn ông, chắc là như thế này.” Nói xong, cô ấy cúi đầu xuống. Đúng là cô ấy vẫn có thể nhìn được, nhưng Lạc Cẩn Thi cảm thấy vô cùng tức giận, vội vàng nắm lấy tay Cao Mạn Ngọc, nhíu mày thật chặt: “Không! Không! Mạn Ngọc, đây không phải là hành vi mà người yêu cậu nên làm, nếu về sau lại xảy ra chuyện như vậy, không phải cậu sẽ rất buồn sao? Cậu sẽ tha thứ bao nhiêu lần? Lộ Hải Văn, anh ta, anh ta thực sự không xứng đáng với cậu!” Mặc dù có thể vô ích khi nói những điều này, nhưng cô vẫn phải nói. Cao Mạn Ngọc đứng dậy, đôi mắt dường như đã có những giọt nước mắt sắp trào ra: “Cẩn Thi, tớ biết…cậu là vì tốt cho tớ. Thực ra tớ cũng thấy có một số vấn đề, nhưng tớ không cam lòng, thực sự không cam lòng, có thể một ngày nào đó khi tớ thực sự thất vọng, tớ sẽ tự bỏ đi.” “Nhưng…” “Đừng nói nữa.” Cô ấy đã khóc rồi, giọng nói đau khổ nghẹn ngào: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tớ về trước đây, Cẩn Thi, nếu cậu không muốn đi với chúng tớ, tớ sẽ giải thích cho Hải Văn.” Cứ như vậy, cô ấy để lại một câu như vậy, rồi mở cửa rời đi. Căn phòng đột nhiên trống rỗng, trong lòng Lạc Cẩn Thi cảm thấy thực sự khó chịu, như có một viên đá đè lên người. Từ cửa sổ nhìn xuống, Cao Mạn Ngọc lau đi nước mắt trên mặt, chạy về phía Lộ Hải Văn, trực tiếp ôm vào lòng. Lạc Cẩn Thi nhíu mày, đây là kết quả sao? Chẳng lẽ, những cô gái bị mắc kẹt trong vũng lầy của tình yêu, không thể quay đầu lại sao? Điện thoại rung chuông, là tin nhắn nhưng không phải là tổng đài, cũng không phải là số quen thuộc, khi mở ra thì đó là địa chỉ của khách sạn và phòng riêng, còn có một tin nhắn “xin hãy mặc quần áo đẹp tham dự.” Quần áo đẹp? Lạc Cẩn Thi nghĩ kỹ, có lẽ Lâm Như Hoa đã cho cô, nhưng cô ta không phải ghét mình sao? Tại sao lại muốn cô qua đó? Nhưng sau đó cô nghĩ lại, đây là một bữa tiệc của công ty, và mời tất cả mọi người đến tham dự cũng là lịch sự. Không cần suy nghĩ nhiều, Lạc Cẩn Thi bước đến tủ quần áo, cô nhớ trước đây khi đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp, cô đã mua một chiếc váy nhung màu xanh đậm có thiết kế thêu hoa màu vàng tươi, kiểu dáng tuy không mới nhưng cô rất thích. Nó sẽ có thể hữu ích ngày hôm nay. Thời gian là sáu giờ bốn mươi, còn có khoảng một giờ chuẩn bị, khách sạn chỉ cách mười phút lái xe, cho nên cô cũng không vội. Tết càng đến gần, thời tiết càng ngày càng lạnh, mới bảy giờ tối, trời đã đen như mực, gió lạnh thổi qua, Lâm Dịch Tuấn mở cửa xe, Cư Hàn Lâm ngồi vào, và cuối cùng là thư giãn. Vừa kết thúc một cuộc họp hội đồng quản trị. Trên thực tế, anh thường không tham gia các buổi họp mặt của nhân viên công ty, nhưng khi biết từ Đỗ Tương Dao rằng Lạc Cẩn Thi cũng sẽ tham dự, anh bắt đầu để ý điều đó. “Tổng giám đốc Cư, anh có chắc là không thay quần áo không?” Lâm Dịch Tuấn nhìn anh mặc vest chỉnh tề, buổi họp nhân viên này không phải quá trang trọng sao? Cư Hàn Lâm lắc đầu, ngón cái tay phải cùng ngón giữa đè ở thái dương hai bên xoa xoa, hơn hai giờ đồng hồ, thật là mệt. Lâm Dịch Tuấn im lặng khởi động xe. Cư Hàn Lâm trong khoảng thời gian này rất mệt mỏi, nhưng anh ta có thể cảm thấy chỉ cần ở bên Lạc Cẩn Thi, anh sẽ rất thoải mái, diễn xuất không thể chê vào đâu được. Nhưng, đây có phải là một điều tốt? Trên đường đi, anh ta nhìn thấy khuôn mặt Cư Hàn Lâm qua gương chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên. Lâm Dịch Tuấn đột nhiên cảm thấy mình nhẹ nhõm đi rất nhiều. Tại sao anh ta lại ghét Lạc Cẩn Thi? Rõ ràng cô là người duy nhất có thể khiến Cư Hàn Lâm cười suốt ngần ấy năm không cười, anh ta cho rằng nguyên nhân chính là lúc ban đầu Lạc Cẩn Thi đã lừa dối, mới gây ấn tượng đầu tiên. “Phòng thư ký, có chuyện gì không?” Đột nhiên, Cư Hàn Lâm nói một câu như vậy. Lâm Dịch Tuấn sửng sốt, mím môi nói: “Vâng, vẫn là chuyện của Lâm Như Hoa. Nhưng tôi nghĩ giữ cô ta lại vẫn có lợi ích. Dù sao chúng ta vẫn còn một dự án có liên quan đến công ty Thành Đại.” Anh ta nói rõ lý do, và Cư Hàn Lâm không thể nói bất cứ điều gì: “Giải quyết nó càng sớm càng tốt, và sau đó loại bỏ hoàn toàn.” Anh không đặt ra thời hạn, có nghĩa là mọi thứ có thể đến từ từ. Lâm Dịch Tuấn đồng ý, nhìn anh nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng cũng an tâm. Dù là quan hệ giữa sếp và cấp dưới nhưng từ lâu họ đã như anh em một nhà. Khách sạn Hyatt hôm nay có vẻ rất sôi động, có thể thấy tốp năm tốp ba nhân viên công ty đi vào, đoán chừng mọi người không biết Cư Hàn Lâm đã ở đây. Lâm Dịch Tuấn tắt máy, định xuống xe, Cư Hàn Lâm vội vàng ngăn lại: “Chờ đã.” Tất nhiên anh đang đợi Lạc Cẩn Thi. Sau khi tính toán chính xác thời gian, có lẽ cô sẽ xuất hiện trong mười năm phút nữa, vì trong hai lần gặp mặt, cô đều đến sớm hơn khoảng mười lăm phút. Đúng bảy giờ ba mươi. Lâm Như Hoa và Thẩm Như Mai chú ý đến bên này, và họ nhìn thấy chiếc Aston Martin màu trắng của Cư Hàn Lâm đi vào. Tiếng cửa kính vang lên, Cư Hàn Lâm mở mắt nhìn ra, Lâm Như Hoa đang mỉm cười nhìn anh ở bên trong, lông mày chau lại, trông rất xinh đẹp và quyến rũ. Nhưng theo ý của anh, những người có vẻ ngoài đẹp đẽ như này đều xấu xa, ấn cửa kính xe xuống, anh nở một nụ cười lịch sự: “Cô Lâm, có chuyện gì vậy?” Lâm Như Hoa và Thẩm Như Mai dường như rất vui khi thấy anh nói chuyện. Lâm Như Hoa ra vẻ một cô chủ: “Tổng giám đốc Cư, tại sao anh đến đây rồi còn không đi vào?” Đôi mắt của cô ta không ngừng sáng lên. Cư Hàn Lâm tiếp tục nở nụ cười lịch sự: “Tôi đang đợi người vào cùng, cô Lâm…” Anh còn chưa nói hết lời, bởi vì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc qua cửa kính xe. Mỉm cười xin lỗi: “Cô Lâm, làm phiền cô rồi. Người tôi đang đợi ở đây.” Sau đó, anh nhẹ nhàng đẩy cửa xe, chỉnh lại cà vạt và quần áo rồi đi về phía cửa khách sạn. Lâm Như Hoa nhìn kỹ phía sau, rốt cuộc là ai mà lại để Cư Hàn Lâm đợi ở bên ngoài! Cô ta và Thẩm Như Mai cùng nhau nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo dài màu xanh lục. “Người mặc váy xanh kia là ai? Cũng đến tham dự buổi họp mặt nhân viên của công ty chúng ta sao?” Thẩm Như Mai cười thành tiếng: “Nhưng mà, sao cô ta có thể ăn mặc trang trọng như vậy?” Hai tay Lâm Như Hoa đã nắm chặt thành nắm đấm: “Là Lạc Cẩn Thi.” Thẩm Như Mai sửng sốt, Lâm Như Hoa đã đi tới phía trước, cô ta vội vàng đuổi kịp: “Cô nói là Lạc Cẩn Thi sao? Không thể nào! Có nhầm lẫn gì không? Không ngờ tổng giám đốc Cư vậy mà…” Lâm Như Hoa quay đầu trừng mắt cô ta, Thẩm Như Mai biết cô ta không mạnh bằng Lâm Như Hoa nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Liếc nhanh Cư Hàn Lâm, rồi vội vàng theo bước chân của Lâm Như Hoa. Lạc Cẩn Thi vội vàng nhìn hai người, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng điều mà cô càng khó hiểu hơn là tại sao ngoại trừ cô ra, tất cả mọi người đều không mặc trang trọng vậy? Không đúng, có vẻ như Cư Hàn Lâm đang mặc cũng là… Không phải mọi người đều nhận được tin nhắn giống nhau sao? “Anh cũng ở đây sao? Tổng giám đốc Cư.” Lạc Cẩn Thi nhớ rằng hình như anh có một cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay, nhưng cô cũng có thể hiểu rằng Lâm Như Hoa rất thích Cư Hàn Lâm, nên chắc chắn sẽ mời anh. Cư Hàn Lâm không nói gì, chỉ khom người ra hiệu cho cô: “Làm sao bữa tiệc của công ty lại không mời sếp được, đi thôi.” Lạc Cẩn Thi nhìn ra ý của anh và lắc đầu: “Không cần đâu, chúng ta nên vào riêng.” Nói xong, cô vén váy và đi giày cao gót nhẹ nhàng vào khách sạn. Thành thật mà nói, từ trước đến nay, Cư Hàn Lâm chưa bao giờ bị từ chối nhiều lần như vậy. Vừa bước vào phòng riêng, rất nhiều người đã nhún nhảy theo điệu nhạc nhẹ nhàng êm ái, nghe thôi cũng khiến người ta sảng khoái, Lạc Cẩn Thi cảm thấy toàn thân thư thái. Nhiều người hướng ánh mắt về phía cô, một số thì cười khúc khích, một số thì tỏ ra phức tạp, nhưng cũng không ít người đàn ông nhìn cô với vẻ tán thưởng. Cô nhìn xuống người mình, nó thực sự là…cùng với không khí ở đây không hợp lắm, nhưng, rõ ràng là tin nhắn có bảo là cô nên ăn mặc trang trọng một chút, chẳng lẽ do Lâm Như Hoa cố ý sao? Còn Cư Hàn Lâm thì sao? Cô ta không phải thích Cư Hàn Lâm sao? Làm sao lại có thể cố tình làm cho họ mặc giống nhau được? Hay Cư Hàn Lâm còn có một lý do nào khác? Và Lâm Như Hoa có thực sự nhắm đến cô hay không? Nhìn Lâm Như Hoa, người đang trò chuyện với những người khác, trong vòng vài giây, Lạc Cẩn Thi cảm thấy tất cả những gì cô nhận được chỉ là hận thù và oán hận. không có gì khác. Không biết từ khi nào Cư Hàn Lâm đã đứng bên cạnh cô: “Có vẻ như tôi là người duy nhất có thể khiêu vũ với cô.” Anh nói, miệng nở một nụ cười nồng nàn, đưa tay ra hiệu: “Đừng ngại, bây giờ tôi là Cư Hàn Lâm.” Anh là Cư Hàn Lâm…Lạc Cẩn Thi nghĩ, nhưng nhìn bàn tay đó và nghĩ đến cái tên Cư Hàn Lâm, cô càng cảm thấy toàn thân có chút kháng cự, không biết là sợ hãi hay là cái gì. Không đợi cô đồng ý, Cư Hàn Lâm đã cầm lấy tay cô và bước về phía trung tâm mọi người. Tất cả mọi người tự nhiên tránh sang bên, tạo thành một vòng tròn bao quanh. Cách đó không xa, Thẩm Như Mai giống như đang châm dầu vào lửa: “Như Hoa, chuyện này là thế nào vậy? Thật sự không phải như tin tồn đó chứ, cô ta và tổng giám đốc Cư…?” “Câm miệng!” Âm thanh to lớn và mạnh mẽ. Mọi người xung quanh nghe đươc như vậy, vẻ mặt Lâm Như Hoa có chút xấu hổ, xoay người bước sang một bên. May mắn thay, phòng riêng đủ rộng để khiêu vũ, hát karaoke, và uống rượu và ăn uống. Ngay sau đó, nhạc nền đã thay đổi, chỉ nghe thấy khúc nhạc dạo, Lạc Cẩn Thi đã hơi ngạc nhiên, và sau đó là phấn khích. Đó là bài hát yêu thích của cô. Là bản cũ vi ô lông, tiết tấu trước đó rất nhanh, nhưng chỉ là biểu hiện cảm xúc lúc mới bắt đầu. “Không ngờ cô lại nhảy được tango.” Cư Hàn Lâm không ngờ Lạc Cẩn Thi còn nhiều chuyện lợi hại không cho mọi người biết như vậy, xem ra phải tra kiểm tra lại khả năng điều tra của Lâm Dịch Tuấn, cũng chỉ kiểm tra được một số thông tin cơ bản, không biết phần còn lại. Đúng lúc này, một người nào đó đang làm việc theo lệnh trong ga ra, đột nhiên hắt hơi một cái, quả nhiên trời trở lạnh, thật sự rất cần mặc thêm quần áo…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]