Ngày hôm đó khi người đàn ông lịch lãm hỏi cô có phải là cô Cao không, anh có chút nghi ngờ, phải chăng anh đã điều tra trước khi gặp cô? Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy sợ hãi. Có người đang kiểm tra trên sân khấu, và người dẫn chương trình đang chờ lên sân khấu. “Các học sinh, nhanh lên tìm một chỗ tốt ngồi xuống. Lễ kỷ niệm bốn mươi năm thành lập của chúng ta sắp bắt đầu.” Lúc này địa điểm đã đóng cửa, hôm nay cô đến muộn nên chỉ có thể tìm một góc ngồi xuống, cũng may không có ai ở đây cướp chỗ ngồi, cô vội vàng ngồi xuống cắm tai nghe, nhưng không nghe gì. Cô đã sẵn sàng, cho dù có nhìn thấy Cư Hàn Lâm, cô cũng phải giả vờ không quen biết. Trước mặt bọn họ là hiệu trưởng và giáo viên đang phát biểu, sau đó là một số đại diện học sinh, Lạc Cẩn Thi bất đắc dĩ đọc sách, xem ra chỉ có thể làm như để giết thời gian. “Tiếp theo, chúng tôi mời anh Cư Hàn Lâm, tổng giám đốc công ty Hoa Phú, phát biểu.” Cả người Lạc Cẩn Thi giật mình, đúng thật là anh…cô kiên quyết cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người xa như vậy, như vậy ngay cả nhìn thấy cô cũng rất khó. Đây có lẽ là cảm giác lương tâm cắn rứt, Lạc Cẩn Thi chỉ cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cư Hàn Lâm thực sự không phải là một nhân vật dễ chọc. “Nhường tôi chỗ này đi, cảm ơn…” Lâm Thế Cường không biết từ lúc nào đã đi tới, đổi chỗ ngồi rồi ngồi vào bên cạnh cô: “Chị Cẩn Thi, chị…học hành chăm chỉ quá, sao chị không tranh thủ lúc này mà nghỉ ngơi một chút?” Cậu ta thẳng thắn cười, đặt một cái túi trong tay lên đùi Lạc Cẩn Thi: “Chị Lạc Cẩn Thi, đây là bánh quy và bánh ngọt nhỏ do chính tay em làm. Chị hãy nhận lấy, chỉ có chút lòng thành mà thôi. Đừng từ chối.” Lạc Cẩn Thi nhìn ánh mắt của cậu ta, rất trong sáng, nên thật sự không đành lòng từ chối. “Ừm…vậy thì, tôi mời cậu đi uống cà phê thì sao?” Cô nghĩ, có lẽ bây giờ rời khỏi trường học là cách tốt nhất. Sau khi cùng Lâm Thế Cường trốn khỏi địa điểm tổ chức lễ kỷ niệm của trường, Lạc Cẩn Thi thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, lúc này cô đã dùng cậu talàm lá chắn. “Ừm…chị Cẩn Thi, chị có chuyện gì sao?” Lâm Thế Cường nhìn thấy trên mặt Lạc Cẩn Thi căng thẳng: “Nếu chị có phiền phức gì thì nói cho em biết, có lẽ em có thể giúp chị giải quyết.” Khóe miệng Lạc Cẩn Thi khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê trước mặt cô, ho nhẹ rồi nhìn cậu ta: “Ừm, chuyện kia…tại sao cậu lại thích tôi?” tìm bừa một chuyện để nói. Lâm Thế Cường gãi đầu cười, hai má lúm trên má hóp lại, ánh mắt sáng như sao. Đúng là một cậu nhóc ấm áp. “Thật ra, lần trước em nhìn thấy chị trong một cuộc thi ca hát, cũng thật trùng hợp.” Lâm Thế Cường đẩy kính, hơi cúi đầu: “Nếu không phải bạn cùng phòng nhờ em đi cổ vũ cho cậu ấy, em cũng không gặp được chị.” Khi cậu ta nói điều này, cậu ta có một chút ngại ngùng, và vẻ ngoài nhút nhát của cậu ta khiến mọi người cảm thấy rất đáng yêu. Điện thoại đổ chuông, Lạc Cẩn Thi có chút kinh hãi khi nhìn ba chữ Cao Mạn Ngọc phía trên, cô nghĩ có lẽ Cư Hàn Lâm đã tố cáo với Cao Mạn Ngọc rồi… “Chị, chị không nghe điện thoại sao?” Lâm Thế Cường không khỏi nhắc nhở Lạc Cẩn Thi đang sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại: “Em đi mua đồ tráng miệng.” Cậu ta đứng dậy bước đi. cố ý để cô gọi điện thoải mái. Đúng là một cậu bé lịch sự, bây giờ một cậu nhóc có thể suy nghĩ cho người khác như này thật sự rất ít. “Có chuyện gì vậy?” Lạc Cẩn Thi hỏi với tâm trạng rất lo lắng, cô thực sự sợ Cao Mạn Ngọc đang khóc mà nghe điện thoại. Nhưng không ngờ, Cao Mạn Ngọc lại mỉm cười: “Lạc Cẩn Thi, cậu có biết không? Anh ấy đã cầu hôn tớ! Không có tin tức gì từ bố tớ, nhưng trong hai ngày qua tâm trạng anh ấy rất tốt, và anh ấy thậm chí còn không hỏi về chuyện xem mặt. Cậu có chắc là đã từ chối rồi chứ?” Trong một khoảng thời gian Lạc Cẩn Thi không thể tiếp nhận tin tức quan trọng như vậy, và sau đó là một loạt câu hỏi đáng sợ. “Từ chối rồi. Tớ đã từ chối. Chỉ là…” Sau khi suy nghĩ, cô quyết định hỏi những chuyện quan trọng hơn: “Cậu nói anh ta cầu hôn cậu sao? Ý gì vậy?” Cao Mạn Ngọc rất hấp tấp, nhưng từ nhỏ cô đã biết, chuyện cầu hôn như này không thể qua loa được. “Là anh ấy, cậu biết đấy…” Khi nói chuyện, cô ấy không ngừng mỉm cười, thể hiện rằng cô ấy đang hạnh phúc như thế nào trong lòng.” Hôm qua anh ấy đã đặc biệt đặt nến và hoa cho tớ, và rất nhiều bánh ngọt, trong đấy có giấu chiếc nhẫn tớ yêu thích nhất…” Tiếp theo, Lạc Cẩn Thi không còn muốn nghe nữa, chẳng qua là cô gái này, sở thích của cô ấy là sách võ thuật, nhưng cô luôn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. “Này, không phải quá nhanh sao?” Lạc Cẩn Thi chưa từng gặp qua vụ vừa nói chuyện mà đã định kết hôn luôn. Dù cũng thường xảy ra những cuộc hôn nhân chớp nhoáng nhưng họ chưa bao giờ ở chỗ cô. Cao Mạn Ngọc tức giận nói: “Thực ra tớ cũng nghĩ là nhanh quá, nhưng anh ấy đối với tớ rất tốt, nhưng tớ đã nói, đây chỉ là nhẫn đính hôn mà thôi, không có nghĩa là tớ đã hứa với anh ấy sẽ kết hôn, và, những gì người này nói…tớ vẫn cần cậu giúp tớ kiểm tra, tớ sẽ dẫn cậu đi xem.” Không biết tại sao, Lạc Cẩn Thi chỉ cảm thấy khó chịu, rất khó chịu…cô luôn cảm thấy người đàn ông này sẽ có vấn đề. Đang nhíu mày suy nghĩ lung tung, Lâm Thế Cường đã trở về với mấy đĩa bánh rồi, nên trước tiên cô phải mỉm cười. “Ừm, cậu phải hứa với tớ, đừng vội đồng ý gì cả, phải kiểm tra anh ta kỹ mới nói”. Con gái đang yêu, chỉ số thông mình đều là âm: “Cứ như vậy đi, tớ đang có việc nên không nói chuyện được.” “Được rồi…” Giọng nói bên kia có chút bất đắc dĩ, Lạc Cẩn Thi cúp điện thoại. “Ừm, cậu Lâm, tôi nghĩ phải nói rõ ràng với cậu.” Lạc Cẩn Thi cúi đầu uống thêm vài ngụm cà phê, cũng coi như đang tự xoa dịu mình: “Cái đó, tôi…” Lâm Thế Cường lắc đầu: “Em biết chị muốn nói gì. Chị Cẩn Thi, chị có nên cần một ít thời gian để suy nghĩ không? Em nghĩ, không ai chấp nhận việc vừa mới bắt đầu đã bị từ chối, đúng không?” Lời này có chút hùng hổ, làm cho Lạc Cẩn Thi rất khó chịu: “Nhưng mà…” “Chị Cẩn Thi.” Lâm Thế Cường chống cẳng tay lên bàn, ngồi gần bàn hơn, sau đó khẽ ho: “Em nghĩ em cần nói rõ một vài lý do tại sao em muốn ở bên chị.” Lạc Cẩn Thi nghi ngờ nhìn cậu ta, không hiểu ý của cậu ta, chuyện này có chút giống việc tranh luận trong tình yêu. “Lúc đầu vừa nhìn thấy chị, em đã thích chị rồi, lúc chị bật cười, em cảm thấy trên đời này không có cái gì có thể đẹp bằng. Sau đó, em đã thổ lộ với chị, chị cũng không cứng rắn mà từ chối em, điều này khiến em nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội, vì vậy em xin chờ đợi, chị cũng không phản bác, điều này chứng giữa chị và em vẫn có thể. Cuối cùng, em và chị cùng trang lứa, trường học cũng không phản đối chuyện hẹn hò, cùng tiếp xúc với chị, em nghĩ người nhà cũng không phản đối đâu. Vì vậy, nếu chị muốn từ chối em thì phải cho em một lý do thuyết phục, nếu không em không dễ dàng từ bỏ đâu.” Nếu vấn đề này là ở thời cổ đại, nó sẽ một vụ ép cưới đấy! Lạc Cẩn Thi sững sờ, người trước mặt này đang muốn yêu cô…hay là đang tra hỏi vậy? Có vẻ như tương lai cậu ta thích hợp làm thẩm phán hơn. Điều này thì cô làm sao mà trả lời được? Sau khi cúi đầu uống vài ngụm cà phê và ăn vài miếng bánh ngọt, Lạc Cẩn Thi hắng giọng: “Ừm, cậu Lâm, ý cậu là, cho dù tôi có từ chối cậu, nếu lý do không được cậu chấp nhận thì không hiệu quả sao?” “Đúng vậy, đó là ý của cậu ta.” Lạc Cẩn Thi và Lâm Thế Cường đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, Cư Hàn Lâm đang đứng sau lưng Lạc Cẩn Thi, chỉ cách đó hai bước, miệng nở một nụ cười lịch sự mang phong cách đặc trưng, ánh mắt dịu dàng như có thể làm tan băng, nhưng toàn thân toát ra khí chất thần thánh bất khả xâm phạm. Đi tới chỗ Lạc Cẩn Thi rồi ngồi xuống, Cư Hàn Lâm nhìn Lâm Thế Cường không chớp mắt: “Cậu Lâm, tôi trả lời có lỗi gì không?” Lâm Thế Cường nhìn Lạc Cẩn Thi: “Chị Cẩn Thi, đây là…” Ngay lúc Lạc Cẩn Thi thật sự không biết nên trả lời như thế nào, cô đột nhiên cảm thấy trên vai mình có thêm một bàn tay, quay đầu nhìn sang, Cư Hàn Lâm đang ôm lấy vai cô, mỉm cười. Để tránh bối rối, Lạc Cẩn Thi xê dịch vào trong một chút, ngượng ngùng cười cười: “À, đây là tổng giám đốc Cư của công ty Hoa Phú, Cư Hàn Lâm, chúng tôi chính là…” “Cô ấy là bạn gái của tôi.” Vẻ mặt Cư Hàn Lâm dịu dàng, giống như đang nói một chuyện rất bình thường. Lạc Cẩn Thi cau mày quay đầu nhìn anh, muốn hỏi anh có ý gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Thế Cường, cô vội vàng giải thích: “Ý của anh Cư nói là tôi là bạn con gái của anh ấy thôi. Đừng hiểu nhầm.” Lâm Thế Cường gật đầu nghi ngờ, nhưng vẻ mặt như nhìn thấy gấu vẫn không giấu được: “Được rồi, chị Cẩn Thi, nếu em không nhầm thì đây là buổi cà phê của hai chị em mình, không có mời anh Cư mà.” Cậu ta cũng nở một nụ cười lịch sự nhìn Cư Hàn Lâm, nhìn đối thủ của mình, lời nói của cậu ta đầy sắc bén. Người phục vụ đưa cho Cư Hàn Lâm một tách cà phê đen đậm đặc và một thẻ đen: “Anh Cư, xin hãy từ từ thưởng thức. Anh là thẻ khách quý, mong nhận lấy.” Lạc Cẩn Thi liếc nhìn tấm thẻ đen, rõ ràng Cư Hàn Lâm không sống ở đây, vậy tại sao lại có thẻ VIP quán cà phê không liên quan này? Điều này thật kỳ lạ… Cư Hàn Lâm cầm thìa nhẹ nhàng khuấy động ly cà phê: “Cậu Phương có thể nói cho tôi nghe, hai người đang nói chuyện gì không? Là do cô Lạc không muốn hay cậu Lâm sợ tôi ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến cậu vậy?” Anh muốn xem liệu anh chàng này có nói gì không biết xấu hổ không. Lâm Thế Cường cười đắc ý, trong mắt mang theo vài phần tính toán, tựa hồ đang nghĩ muốn nói gì đó, cầm lấy ly cà phê trước mặt, nhấp vài ngụm, nhìn Lạc Cẩn Thi: “Chị Cẩn Thi, tối nay chị có rảnh không? Em muốn rủ chị đi xem phim một chút.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]