Dương Hải hộ tống người lên xe, đóng cửa lại, tự đắc nói: “Đi thôi, đến đồn cảnh sát!”
Ngô Hiển Vinh sợ hãi run rẩy ngồi trong xe, sắc mặt tái nhợt, “Hải… Anh Hải… Em sai rồi, em thật sự biết mình sai rồi, lần này anh tha cho em đi… Em làm trâu làm ngựa cũng sẽ không quên ơn của anh! ”
“Đừng có nhiều lời! Đến đồn cảnh sát sẽ có thời gian cho mày trình bày!” Dương Hải quay đầu chửi bới: “Đến người phụ nữ của mình mày cũng không chịu buông tha! Dù sao cô ấy cũng đã sinh cho mày một đứa con! Người như mày, có vào tù cũng không có cuộc sống tốt đẹp đâu!”
Đàn em ngồi bên cạnh lên tiếng: “Đúng thế, em xem thường loại người này nhất!”
Không biết có phải là do sợ hãi không, Ngô Hiển Vinh đổ mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm, “Tôi không muốn đẩy cô ấy… Tôi thực sự không ngờ rằng… Là cô ấy đã tự lao tới… Đừng trách tôi …
Dương Hải hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn ta.
Xe từ từ lao đi, Dương Hải tâm trạng rất tốt, anh ta đã thấy tên này không vừa mắt, tuy rằng không muốn làm phiền cảnh sát, anh ta muốn “tự xử lý” hơn. Nhưng ông Quan đã nói cái gì mà, đây là con trai của ân nhân, nên không muốn làm chuyện gì quá đáng.
Anh ta nhắm mắt ngâm nga một bài hát nhỏ, Ngô Hiển Vinh đang ngồi phía sau, thân thể không ngừng run rẩy, cậu đàn em bên cạnh cũng đưa mắt nhìn, khinh thường nói: “Không chút bản lĩnh thế sao? Chết tiệt, đồ không phải đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-sung-vo-dien-cuong/538106/chuong-353.html