Chương trước
Chương sau
Phòng rất rộng, Lạc Thiếu Hoàng sau khi vào trong thì trực tiếp cởi áo khoác, tiện tay ném lên trên sofa, sau đó đi đến trước tủ rượu rót một ly, quay đầu nhìn cô: “Đứng ở đó làm gì? Sợ tôi ăn thịt cô à?”
Lục Tiểu Hy liếc anh ta, chậm rãi bước qua: “Có chuyện gì thì nói ở đây đi.”
“Lúc nãy thấy cô dũng mãnh lắm mà, sao bây giờ lại nhát gan thế?”
Cô trừng mắt với anh ta: “Ai nhát gan? Không đến mức so đo thế chứ! Chẳng phải nói rồi sao, nói rõ ràng mọi chuyện là được rồi!” Sau đó cô nghi ngờ nhìn anh ta: “Không lẽ anh muốn chối bỏ à?”
“Tôi bị cô hủy hoại sự trong sạch rồi tôi còn chối bỏ cái gì chứ?”
Lục Tiểu Hy cau mày, cũng không biết nên nói anh ta diễn kịch quá đạt hay nên nói cô quá ngốc! Lại xui xẻo tới mức dính phải cái thứ keo dán khó gỡ này!
Cô phiền chết đi được, dứt khoát nói: “Anh muốn bao nhiêu thì cho tôi con số đi.”
Lạc Thiếu Hoàng ngồi đối diện cô, giơ ra một ngón tay, Lục Tiểu Hy nhướng mày: “Ba năm triệu?”
Quả thật như thế, thì cô có thể chấp nhận, tạm thời dùng tiền để dập tai họa!
Ai biết được anh ta là lắc đầu.
“Không phải?”
“Ba tỷ rưỡi.”
“…”
Lục Tiểu Hy đứng bật dậy, nghiêng người định rời đi thì bị Lạc Thiếu Hoàng chặn lại: “Người dở trò chối bỏ bây giờ không phải tôi đâu nhé.”
Hất tay của anh ta ra, Lục Tiểu Hy trừng mắt: “Ba tỷ rưỡi? Bà cô đây ra ngoài có thể tìm được cả đàn vịt đực mang về bơi lội rồi đấy! Anh đang chơi tôi đấy à?”
Lạc Thiếu Hoàng bước lên trên một bước, nắm chặt lấy cằm của cô, cười dữ tợn: “Đúng là không biết lớn nhỏ, cô đã có bổn thiếu gia đây rồi mà vẫn còn muốn đi tìm trai bao à?”
“…”
Lục Tiểu Hy có một loại cảm giác giống như gà đang nói với vịt, anh ta hình như sẽ không bao giờ tính đến trọng điểm.
“Đây rõ ràng là hai việc khác nhau.”
“Không không không! Quý cô thân mến, đây rõ ràng chỉ là một việc mà thôi.”
Lục Tiểu Hy không muốn phí lời thêm nữa: “Nói đi, rốt cuộc anh muốn như thế nào, chúng ta giải quyết xong một lần luôn đi.”
Nhìn chằm chằm vào cô, Lạc Thiếu Hoàng cười có chút yêu nghiệt, trong lòng Lục Tiểu Hy càng lúc càng không chắc chắn, cũng nhìn anh ta chằm chằm.
Lạc Thiếu Hoàng nhìn thẳng vào cô, bước lên trước một bước, Lục Tiểu Hy lập tức lùi về sau một bước: “Anh… anh đứng yên đó nói đi! Cũng không phải là không nghe thấy, lại gần thế làm gì?”
“Để trấn an tâm hồn bị tổn thương của tôi, bắt đầu từ bây giờ trở đi, trong vòng hai tư giờ cô phải xuất hiện ở trước mặt tôi bất cứ khi nào được gọi! Lúc tôi đau khổ buồn bã cô phải phụ trách dỗ tôi vui vẻ, lúc tôi tức giận cô cũng phải dỗ tôi phấn chấn! Hiểu rõ chưa?”
Lục Tiểu Hy nhìn anh ta, có một khoảnh khắc thật sự muốn hỏi thăm một chút về liệt tổ liệt tông của anh ta.
“Xem tôi là con ngốc à?”
“Sao thế, cô không đồng ý?” Lạc Thiếu Hoàng hình như có chút thất vọng: “Haiz, vậy thì hết cách rồi.”
“Bà cô đây không đồng ý đấy. Anh có thể làm được gì!” Lục Tiểu Hy ra sức hung tợn, anh ta muốn làm gì cô cũng đều không phối hợp!
Cô bước lớn tới trước cửa, tay đã đặt lên trên núm vặn, sau lưng truyền đến một giọng nói lười biếng: “Ở chỗ tôi vừa hay có mấy tấm ảnh. Ai da, hình như còn có cả clip nữa.”
Tay của Lục Tiểu Hy cứng đờ, người cũng đứng đần ra ở đó, không động đậy.
Cô chầm chậm quay đầu, ánh mắt ngập tràn sát khí. Lạc Thiếu Hoàng thì vừa cười vừa đung đưa thứ đồ ở trong tay: “Cô không muốn tới xem à?”
Cô bước nhanh đến phía trước muốn cướp lại: “Đưa cho tôi!”
Lạc Thiếu Hoàng sớm đã có chuẩn bị, cánh tay giơ lên, tay còn lại thì ôm lấy eo cô khống chế cô ở trong lòng: “Hừ, muốn à?”
Lời nói mập mờ, khiến Lục Tiểu Hy tức giận: “Con mẹ anh.”
“Ai da, con gái nói tục không tốt đâu.” Anh ta không đồng ý mà lắc lắc đầu, nói: “Sau này, ở trước mặt tôi không cho phép như vậy nữa, lần này tôi sẽ tha cho cô.”
Lục Tiểu Hy thật sự tức điên rồi, cô rất muốn hỏi một câu: “Anh này, anh là ai vậy?”
Cô ở trong lòng của anh ta điên cuồng giãy giụa: “Chết tiệt! Buông tôi ra!”
Lạc Thiếu Hoàng cau mày: “Này, tôi cảnh cáo cô rồi đấy, cô đừng có lộn xộn, nếu không hậu quả tự chịu trách nhiệm!”
Không chú ý tới giọng nói có phần khàn đặc đi của anh ta, Lục Tiểu Hy vẫn tiếp tục giãy dụa không ngừng, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh ta: “Khốn khiếp! Anh đừng tưởng Lục Tiểu Hy tôi dễ bắt nạt!”
“Chết tiệt!”
Anh thấp giọng mắng một câu, sau đó quay người đè cô xuống bên dưới, hai mắt đỏ quạch: “Tôi đã nói với cô đừng có cử động lộn xộn?”
Nhìn chằm chằm vào anh ta, cô hình như đã phản ứng lại được, gò má ửng đỏ: “Anh tránh xa tôi ra một chút.”
“Hừ, không kịp nữa rồi.” Lạc Thiếu Hoàng nói như thế, còn cố ý dùng thân dưới cọ cọ vào cô.
Lục Tiểu Hy hít một hơi lạnh, toàn thân cương cứng: “Anh…”
“Sao? Cảm nhận được rồi à?” Lục Thiếu Hoàng không ngừng lại động tác, rõ ràng là đang mô phỏng theo.
Cơ thể Lục Tiểu Hy ngập tràn sát khí, nhân lúc anh ta còn đang sung sướng thì cô giơ chân đạp một cái thật mạnh vào giữa háng của anh ta. Cũng may Lục Thiếu Hoàng không phản ứng nhanh, đang lúc vui sướng nên không chú ý đến.
Anh ta “hự” một cái, ngã xuống khỏi người cô, hai tay giữ chặt đầy đau đớn. Trên cổ đều nổi hết gân xanh, trợn trừng nhìn cô, biểu cảm đó thật sự đau đến chết đi sống lại, hận không thể ngay tức khắc bóp chết cô.
Lục Thiếu Hoàng anh ta lớn như thế rồi mà chưa bao giờ chịu thiệt như này! Quá đáng hơn lại còn bị một người con gái dùng chân đá vào chính giữa háng!
Anh ta thật sự sắp chết rồi.
Lục Tiểu Hy bò dậy, nhìn anh ta rồi nói: “Sau này đừng có chọc tức tôi!” Sau đó giơ tay ra chọc vào trán anh ta, một cái lại một cái: “Nhớ kỹ chưa hả? Nhìn thấy tôi thì phải tránh đi chỗ khác, đừng có để tôi nhìn thấy anh.”
Giống như người chiến thắng, Lục Tiểu Hy cầm lấy di động ở trên bàn lên, vừa mở xem thì lại cần có mật khẩu, cô nhíu mày, cầm di động ném xuống đất, giơ chân giẫm thật mạnh lên trên.
Lạc Thiếu Hoàng đau đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh, trợn mắt nhìn cô, ánh mắt đó thật sự như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Nhìn cái gì, chắc chắn sẽ đền cho anh!”
Cô nói xong, móc một tập tiền từ trong túi xách ra đặt lên trên bàn: “Này, đủ để anh cầm đi mua thêm hai cái rồi đấy! Coi như là tiền tôi đền di động cho anh.”
Nhìn di động đã nát bét đến mức không thể cứu vãn được nữa thì Lục Tiểu Hy mới hài lòng rời đi.
Cửa “rầm” một cái được đóng lại, như đập thẳng vào mặt của Lạc Thiếu Hoàng.
Anh ta từ từ nghiêng đầu, trợn trừng mắt về phía cánh cửa. Anh ta nhớ kỹ rồi!
Lục Tiểu Hy! Cô chết chắc rồi!

Trong phòng làm việc tổng giám đốc của tập đoàn J.L, Trần Chính Cường đặt tài liệu lên trên bàn, hiếu kỳ nói: “Tổng giám đốc Tần, đây là tài liệu mà anh cần, nhưng mà, sao đột nhiên anh lại muốn điều tra về Lạc Thiếu Hoàng vậy?”
Sắc mặt Tần Lệ Phong không tốt, cầm lên xem một chút: “Bởi vì một người phụ nữ vừa phiền phức vừa đáng ghét.”
Trần Chính Cường gật đầu, tức khắc đã hiểu rõ.
Có thể được giám đốc miêu tả không thêm thắt sửa chữa gì cả thì chỉ có một người, đó chính là Lạc Thanh Tâm.
Khi Tần Lệ Phong nhìn thấy một tấm ảnh giám sát ở trong số đó thì đột nhiên cau mày, sát lại gần hơn để nhìn, híp mắt: “Đã xác minh rồi chứ?”
“Vâng.” Trần Chính Cường nói: “Đều là những thám tử tư chuyên nghiệp ạ.”
Tần Lệ Phong hơi nheo đôi mắt lại, dựa người ra sau ghế, ngón tay gõ lên trên mặt bàn, sau đó đột nhiên cầm di động lên gọi điện thoại.
Rất nhanh, người ở đầu bên kia đã nghe máy, nghe qua có vẻ như vừa mới ngủ dậy, giọng nói có chút ngái ngủ: “Anh cả yêu mến của em à, mới sáng sớm đã tìm em có chuyện gì thế? À đúng rồi, chuyện giữa anh và bà Lâm Huyền Vũ, em sẽ không tham gia đâu, đừng có kéo em vào nhá! Trừ cái đó ra thì em sẽ gắng gượng nói thêm một lúc nữa với anh.”
Tần Lệ Phon day day ấn đường: “Sao em nhiều lời thế?”
“Ai bảo anh nói lời ít? Em đây chẳng phải là đang bù đắp cho anh còn gì nữa!”
“…”
Tần Lệ Phong hít một hơi thật sâu, lập tức nói vào chủ đề chính, nếu không ai biết được con bé này sẽ vặn vẹo tới lúc nào đâu!
“Buổi tối mấy hôm trước có phải em ở bên cạnh Lạc Thiếu Hoàng không?”
“Ai cơ?” Giọng nói của Lục Tiểu Hy tràn đầy nghi ngờ, nghe có vẻ như thật sự không biết: “Ai tên là Lạc cái gì Hoàng cơ?”
“Lạc Thiếu Hoàng!”Anh lại lặp lại một lượt, sau đó ngập ngừng nói: “Hai người đã lần lượt rời khỏi khách sạn.”
Phía bên kia không lên tiếng.
Chân mày Tần Lệ Phong nhíu chặt lại, mặc dù khoảng thời gian tiếp xúc với con bé không lâu, càng không nói đến thân tình, nhưng mà là anh cả thì sẽ luôn có một loại trách nhiệm trời sinh. Đặc biệt còn là nhìn thấy em gái mình với một tên đàn ông trưởng thành rời khỏi khách sạn, hoàn cảnh như vậy, quả thật khiến anh cảm thấy không thoải mái.
“Nói gì đi chứ!”
Giọng nói của anh nâng cao lên một nhịp, Lục Tiểu Hy nửa ngày mới phản ứng lại: “Hả? Hôm đó à… em ở nhà mà.”
Tần Lệ Phong có thể xác định được thông qua thái độ không tự nhiên đó của con bé, người trong ảnh chính là con bé, mà người Lạc Thiếu Hoàng muốn tìm cũng chính là con bé!
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Giọng nói của anh nặng đi: “Sao em lại đi theo tên Lạc Thiếu Hoàng đó?”
Lục Tiểu Hy cũng phiền muộn, nói lớn: “Em đã lớn thế này rồi, cho dù có đi thuê phòng với ai cũng không hề kỳ lạ! Hơn nữa cái người tên Lạc gì gì đó Hoàng em thật sự không biết anh ta là cái cọng hành nào cả.”
Tần Lệ Phong hít thở sâu, nghiến nghiến răng, nói: “Anh ta là cậu chủ của Lạc Minh, con trai độc nhất của tổng giám đốc Lạc.”
Đột nhiên Lục Tiểu Hy không nói gì nữa.
Tần Lệ Phong híp mắt: “Sao không nói gì nữa?”
Một lúc lâu sau Lục Tiểu Hy mới lên tiếng, giọng nói chút chột dạ: “Thật… thật ạ? Anh ta thật sự là người của Lạc Minh sao?”
“Không sai, anh ta chính là người của Lạc Minh mà bà Lục ngày ngày nhớ mong.” Như nghĩ ra gì đó, anh nói chậm lại: “Có thể đề xuất bà Lục thay đổi sách lược một chút, để em và Lạc…”
“Không được!” Phản ứng của Lục Tiểu Hy rất mãnh liệt, lớn tiếng nói: “Em nói cho anh biết Tần Lệ Phong! Anh nghĩ cũng không được nghĩ! Nếu chuyện này để mẹ em biết được, em sẽ không đội trời chung với anh!”
Phản ứng của con bé khiến Tần Lệ Phong phì cười: “Bây giờ biết sợ rồi à? Sao lúc ở cùng khách sạn với người đàn ông đó lại không sợ hả?”
“Hôm đó em cũng đâu có muốn đi! Em với mẹ em vì chuyện của anh mà cãi nhau, em không vui nên mới đến quán bar, ai biết được lại đụng phải hai tên khốn…” Lục Tiểu Hy tức giận nói hết chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Tần Lệ Phong vừa nghe thì sắc mặt trở nên khó coi: “Vì vậy, em nói có hai tên khốn khiếp muốn lợi dụng em?”
“Đâu chỉ thế! Rõ ràng là muốn cưỡng bức!” Lục Tiểu Hy phát hỏa.
Tần Lệ Phong rủ mi xuống: “Được rồi, chuyện này em không phải lo nữa, tôi sẽ đi tìm người hôm đó.”
Lục Tiểu Hy sững người: “Anh tìm mấy tên đó làm gì?”
“Để bọn chúng biết được, em gái của Tần Lệ Phong, không phải mấy loại rác thải như bọn chúng có thể tùy tiện chạm vào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.