Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tô Phương Dung, ông ấy dường như đã hiểu rõ.
Cư Trọng Hùng rũ mắt cười, nói: “Chà, chú nghe nói cậu ấy là một người tốt.”
Phú Quý lập tức làm mặt quỷ đối với Tô Phương Dung: “Danh tiếng của tổng giám đốc tốt như vậy, có phải rất tự hào hay không?”
Tô Phương Dung quả thực xấu hổ đến không chịu được: “Chủ đề sao cứ phải xoay quanh anh ấy vậy?”
“Nếu không thì nói về cái gì? Cô thì có chuyện gì để nói đâu?”
“Tôi cũng có nhiều chuyện mà!”
“Vậy cô nói cho tôi nghe chút đi, ngoại trừ quan hệ với Trần Lệ Phong thì cô có chuyện gì đáng nói nhất?”
“…”
Tô Phương Dung không nói nữa, càng nói thì càng bị đào sâu chuyện này.
Cư Trọng Hùng giương mắt lên nhìn cô, đột nhiên nói: “Chú cảm thấy chúng ta rất có duyên, hay là chú nhận cháu làm con gái nuôi.”
Tô Phương Dung và Phú Quý đều sửng sốt, Phú Quý nhìn hai người bọn họ, không phải… là chú họ sao?
Lúc này, Phú Quý lại cẩn thận quan sát Cư Trọng Hùng, anh ta cảm thấy giống như đã gặp ở đâu đó. Nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
Tô Phương Dung vội nói: “Chuyện này sao có thể được, cháu và chú Cư chỉ vừa mới gặp mặt mà thôi.”
Cư?
Phú Quý đã nhớ ra, là Cư Trọng Hùng!
Nếu ông ấy thực sự muốn nhận Tô Phương Dung làm con gái nuôi thì còn tốt hơn cả bánh từ trên trời rơi xuống nữa! Anh ta liền nháy mắt ra hiệu với Tô Phương Dung: “Ha ha, là duyên số rồi! Cô đồng ý đi.”
Tô Phương Dung làm mặt khó xử, thân phận của Cư Trọng Hùng là gì chứ? Nhận ông ấy làm cha nuôi khiến cô có cảm giác như mình đang trèo cao. Làm ơn tha cho người bình thường như cô đi.
“Không cần vội.”Bộ dáng Cư Trọng Hùng rất dễ chịu, cười nhẹ nhàng: “Chú sẽ đợi đến khi nào cháu đồng ý.”
Tại sao lời nói này nghe có chút ái muội vậy?
Phú Quý nhìn chằm chằm Cư Trọng Hùng, nếu ông ấy có vài suy nghĩ không trong sáng với Phương Dung nhà anh, thì dù ông ấy là ai cũng không chấp nhận được!
Tuy nhiên, anh ta nhìn vào ánh mắt của Cư Trọng Hùng lại không thấy sự khác lạ nào, ngược lại khi ông ấy nhìn Tô Phương Dung hoàn toàn là ánh nhìn của người lớn với con trẻ, đồng thời lại có một chút tiếc nuối.
Kết quả là Phú Quý không hiểu chuyện gì.
Thôi! Không cần quan tâm đến chuyện đó! Chỉ cần ông ấy không có ý nghĩ đen tối với cô gái ngốc Tô Phương Dung là được rồi!
Sau khi bữa trưa kết thúc, ông ấy và Tô Phương Dung Dùng rời khỏi nhà ăn, Tiêu Bảo Lộc và giám đốc Ngôn đã đợi sẵn bên ngoài.
Cư Trọng Hùng giả vờ như không nhìn thấy bọn họ, quay đầu nói với Tô Phương Dung: “Hôm nay chú thực sự rất vui, chú phải cảm ơn cháu về điều này, cô gái nhỏ của chú.”
Tô Phương Dung thực sự rất có thiện cảm đối với ông lão này, cô chân thành nói: “Cháu cũng vậy.”
Cư Trọng Hùng mỉm cười, không nói gì, khi bước ra khỏi cổng ông ấy quay đầu nhìn cô, sau đó lên xe rời đi.
Tiêu Bảo Lộc đi đến bên cạnh cô, nhìn về hướng Cư Trọng Hùng đã rời đi: “Ông ấy có vẻ như rất thích chị.”
“Có thể là bởi vì chị có sức hút đó.”
Tiêu Bảo Lộc nhìn cô, nhướng mày: “Có thể thấy mấy ngày nay tâm trạng chị rất tốt.”
Tô Phương Dung cười, cúi đầu nhìn mũi chân: “Ừ, anh ấy cầu hôn chị.”
Ánh mắt Tiêu Bảo Lộc cứng lại, trong nháy mắt có chút mất mát, anh ta nhanh chóng che dấu bằng một nụ cười: “Chẳng trách dạo gần đây mặt mày chị luôn hớn hở, như vậy thì thật tốt.”
Có lẽ anh ta cảm thấy nụ cười của mình thật khó coi, vì vậy tươi cười nhạt đi một chút.
“Nếu anh ấy đối với chị không tốt, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ấy!”Nói xong, anh ta liền xoay người đi.
Tô Phương Dung đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng thở dài.
Tô Phương Dung cô có tài đức gì mà khiến hai người đàn ông ưu tú như vậy yêu mình? Cho nên, hãy tha thứ cho cô vì đã dùng cách này để cắt đứt tình cảm của Tiêu Bảo Lộc.
“Aizz.”
Một tiếng thở dài làm cô giật mình, quay đầu lại thì ra là giám đốc Ngôn.
Ông ta lắc đầu, nói với vẻ tiếc hận: “Giám đốc Tiêu thật ra là một người tốt, chỉ đáng tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình!”
Tô Phương Dung: “…”
“Nhưng mà…”Giám đốc Ngôn lại nói: “Nếu nhất định phải chọn một người làm chồng thì tổng giám đốc Tần vẫn tốt hơn. Dù sao giám đốc Tiêu nổi tiếng là đào hoa, vẫn nên chọn một người đàn ông chung thủy như tổng giám đốc Tần mới được. Ha ha, giống như tôi đây, có phải hay không?”
Tô Phương Dung phì cười ra tiếng: “Đúng vậy, giám đốc nói cái gì cũng có lý.”

Nhà họ Cư.

Những lời Cư Trọng Hùng nói đã hoàn toàn biến anh ta thành kẻ vô dụng, cho dù quay đầu cũng không có đường sống.
Cư Hàn Quân cười.
Giơ tay vỗ tay, chậm rãi nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi làm cho ông hối hận vì những lời này!”Đứng dậy, anh ta đang muốn rời đi thì bị Cư Trọng Hùng gọi lại.
“Dù sao đi nữa Cư Hàn Lâm cũng là cháu nội của tôi. Thay vì ở bên cạnh anh thì để nó ở với tôi đi.”
“Không cần.”Cư Hàn Quân không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Con của toi không cần người khác phải nuôi!”Anh ta đóng sầm cửa lại và rời đi.
Ông quản gia bước vào nói: “Ông chủ, sao ông lại tranh cãi với cậu chủ như vậy? Dù sao hai người cũng là cha con, có chuyện gì cũng nên nói ra với nhau.”
Cư Trọng Hùng tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, quay mặt đi: “Nó chỉ nghĩ đến việc dùng thủ đoạn để đạt được mục đích, không hề có sự cầu tiến, tôi không có đứa con trai như vậy!”
Quản gia còn muốn nói cái gì đó nhưng trong lòng biết có khuyên thế nào cũng vô dụng, chỉ đành lắc đầu thở dài.

Tần Lệ Phong rời khỏi sân bay, gần như là làm việc ở trên xe, chuẩn bị đi gặp Tô Phương Dung và con trai.
Lúc này, anh nhận một cuộc điện thoại, là Ôn Mỹ Kỳ gọi đến.
“Lệ Phong, em có việc muốn gặp anh.”
“Hiện tại anh không rảnh.”
“…”
Ôn Mỹ Kỳ cười khổ một tiếng: “Không muốn gặp em nữa sao?”
Tần Lệ Phong nắm chặt di động, hít một hơi thật sâu, quyết định nói rõ ràng mọi chuyện: “Anh sẽ không so đo với em vì những tin tức trước đó. Tóm lại, hãy để những chuyện đã xảy ra trong quá khứ trôi qua đi. Anh không muốn vì những chuyện này làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hiện tại của mình.”
“Em không tin anh không có chút tình cảm nào với em!”Ôn Mỹ Kỳ có vẻ đang uống rượu, tâm trạng trở nên vô cùng kích động: “Lệ Phong! Nói cho em biết, anh vẫn còn yêu em đúng không? Trong lòng anh vẫn có em…”
“Ôn Mỹ Kỳ, những chuyện trong quá khứ không cần nhắc lại nữa.”
“Em cứ nhắc!”
Ôn Mỹ Kỳ không khống chế được cảm xúc của mình gào lên một tiếng: “Năm đó em rời đi đều là vì anh! Là vì anh!”
Tần Lệ Phong nhíu mày: “Em… em nói cái gì?”
“Ha ha.”Ôn Mỹ Kỳ khoa trương mà cười hai tiếng, mượn men rượu để nói từng câu từng chữ: “Lệ Phong, không có em thì sẽ không có anh ngày hôm nay! Cho nên, anh không có quyền nói quên đi quá khứ, càng không có quyền thích người con gái khác! Bởi vì đây là do anh nợ em!”
Quai hàm Tần Lệ Phong hơi cứng lại, híp híp đôi mắt: “Em nói lại lần nữa đi.”
“Lê Phong, hiện tại em ở một mình rất cô đơn, anh đến đây với em được không? Em ở…”
Sau khi nói ra địa chỉ, điện thoại lập tức ngắt máy.
Tần Lệ Phong gọi lại lần nữa nhưng bên kia đã khóa máy. Anh cau mày, cắn chặt răng, gọi vào một số điện thoại khác.
Rất nhanh đã có người nhấc máy: “Anh về rồi sao? Em và Gia Bảo đang chuẩn bị bữa tối.”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng này, lòng Tần Lệ Phong trở nên ấm áp, giọng điệu càng nhẹ nhàng hơn: “Có lẽ…anh sẽ về muộn một chút.”
“Phải đến công ty sao?”Tô Phương Dung lập tức nói: “Không sao, không sao, anh cứ đi làm việc đi, bọn em chờ anh về ăn cơm.”
Tần Lệ Phong muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra được, ừ một tiếng, nói: “Đừng để Gia Bảo đói bụng.”
Tô Phương Dung cười: “Được rồi, em biết rồi. Anh sắp trở thành bà mẹ bỉm sữa mất thôi.”
Anh nhướng mày: “Em đang cười anh hả?”
“Em làm sao dám? Chỉ là con trai của anh cứ khăng khăng chờ anh trở về mới chịu ăn cơm, em có khuyên nó thế nào cũng không được.”
Anh gật đầu: “Anh biết rồi, anh sẽ nhanh chóng trở về.”
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt anh vẫn chưa biến mất.
Trần Chính Cường liếc nhìn anh một cái trong gương xe, anh ta đã đoán được đại khái nội dung của hai cuộc điện thoại, vì thế thật cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Tần, hiện tại chúng ta đi đâu?”

Quán bar, khúc dạo đầu của đêm chỉ mới bắt đầu.
Đi vào phòng, đẩy cửa ra liền thấy một người phụ nữ đã say khất nằm trên bàn. Tần Lệ Phong nhíu chặt mày, sải bước đi tới đỡ cô ta dậy.
Ôn Mỹ Kỳ mở mắt ra, sau khi nhìn thấy anh, đôi môi đỏ mọng từ từ tách ra, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mặt anh: “Lệ Phong, anh cuối cùng cũng tới.”
Anh quay đầu đi, để cô ta dựa vào ghế sô pha, tạo khoảng cách với cô ta: “Tìm anh có chuyện gì, nói đi.”
Ôn Mỹ Kỳ lắc đầu nguầy nguậy: “Thật là nhẫn tâm.”
“Chuyện mà em nói trong điện thoại rốt cuộc là như thế nào?”
Trên đường đến đây, Tần Lệ Phong vì câu nói “Vì anh”của cô ta làm cho tâm trí không yên, mơ hồ cảm thấy được có chuyện gì đó anh không biết. Rốt cuộc, khi đó bọn họ yêu nhau như vậy, nhưng cô ta lại nói vì sự nghiệp liền bỏ rơi anh. Nói thực ra, anh đã từng hận cô ta rất nhiều, rất hận.
Một bàn tay mềm mại bấu vào vai anh, sau đó một thân thể như ngọc tỏa ra hương thơm quyến rũ rúc vào lòng anh: “Lệ Phong, Lệ Phong, Lệ Phong…”Cô ta chỉ gọi tên anh, nước mắt rất nhanh đã rơi xuống: “Em làm sao có thể rời xa anh? Làm sao có thể chấp nhận rời xa anh? Nhưng mà… Em cũng không còn cách nào khác, mọi việc em làm đều là vì anh.”
Tần Lệ Phong híp hai mắt, đôi tay bắt lấy cổ tay của cô ta: “Ôn Mỹ Kỳ, em nói cho rõ ràng mọi chuyện!”
Ôn Mỹ Kỳ rơm rớm nước mắt, si ngốc mà nhìn anh, nói: “Anh có nhớ rõ lúc anh vừa mới vào J.I, ngay cả bố anh cũng không ủng hộ, sau đó anh lại phải ở trước mặt mọi người ký một bản hợp đồng…”
Tần Lệ Phong rùng mình: “Em đang nói…”
Cô ta rơi lệ cười khổ: “Không sai, chính là bản hợp đồng với N.S.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.