Sau khi ở nhà bố mẹ đẻ trở về thì Tô Phương Dung đưa con trai trở về căn hộ nhỏ của mình. Gia Bảo đang tự sắp xếp đồ đạc của mình, nhưng dáng vẻ mà cậu bé cứ muốn nói rồi lại thôi, sau khi nhìn thấy vài lần như vậy thì cuối cùng Tô Phương Dung đã hỏi: “Con muốn nói gì với mẹ sao?” Gia Bảo gật đầu, sau đó bước tới ngồi trên đùi cô, dùng tay nhỏ bé nắm lấy cúc áo sơ mi của cô: “Mẹ, mẹ vẫn còn giận chú à? Thật sự là không thể ở cùng với chú nữa sao?” Tô Phương Dung suy nghĩ một chút rồi nói: “Gia Bảo, thế giới người lớn rất phức tạp. Mẹ không giận chú ấy, chú ấy cũng không làm gì sai cả. Chỉ là… chúng ta không thích hợp để ở cùng nhau.” Mặc dù cô đã giải thích bằng những lời mà cậu bé có thể nghe hiểu được, nhưng Gia Bảo vẫn bỉu cái miệng nhỏ, mặc dù thất vọng nhưng cậu bé cũng không còn cách nào khác là chấp nhận. Sau khi thở dài một tiếng, rời đi vòng ôm của mẹ thì cậu bé lại ôm lấy tay nhỏ của mình rồi lắc lắc đầu nhỏ: “Ôi, mấy người lớn như các người đúng là đáng lo ngại mà!” Tô Phương Dung bật cười, cô biết con trai mình rất thích Tần Lệ Phong, nghĩ đến thằng bé không vui thì trong lòng cô cũng khó chịu. Ngày hôm sau, Tô Phương Dung dậy rất sớm đưa Gia Bảo đến nhà trẻ, cô vẫy vẫy tay qua cửa” “Phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nhé!” “Vâng, con biết rồi!” Tô Phương Dung vừa quay đầu lại thì đột nhiên sửng sốt, hai mắt không chớp: “Hàn Lâm?” Một bóng người quen thuộc, mang theo một chiếc cặp nhỏ đang từ trong chiếc xe ô tô màu đen nhảy ra, nhìn thấy Tô Phương Dung liền kinh ngạc chạy nhanh tới: “Chị Phương Dung?” Tô Phương Dung cũng bắt được cậu bé, tò mò hỏi: “Sao em lại ở đây?” “Em chuyển trường rồi!” Cư Hàn Lâm đắc ý nói: “Là em đã nhờ bố giúp em chuyển đến đây!” Nói xong, người đàn ông cao lớn cũng xuống xe, cười với Tô Phương Dung: “Là ý của cậu bé không liên quan gì đến tôi.” Cô luôn có một “thuyết âm mưu” chống lại anh ta trước cho nên anh ta nhất phải làm rõ ở đây. Tô Phương Dung có chút xấu hổ, rốt cuộc thì dáng vẻ nghi ngờ người khác cũng không lịch sự, chỉ cúi đầu nói chuyện với Cư Hàn Lâm: “Em chuyển đến chỗ này cũng tốt, em có thể ở cùng Gia Bảo, hai người chăm sóc lẫn nhau cũng tốt!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cư Hàn Lâm hiện lên một vẻ ghét bỏ: “Em cũng không còn là trẻ con nữa, em có thể tự lo cho mình.” Tô Phương Dung cạo nhẹ chóp mũi nhỏ cậu bé: “Chỉ trẻ con mới có thể nhấn mạnh mình không phải trẻ con mà thôi.” Cư Hàn Lâm mỉm cười cứ nắm tay Tô Phương Dung không buông, cậu bé ở lại với cô cho đến khi giáo viên ở cửa gọi tên cậu bé thì cậu bé mới miễn cưỡng xoay người lại từng bước một: “Chiều nay chị phải đến nhé!” “Ừm, yên tâm đi, chiều nay chị sẽ đến.” Sau khi Tô Phương Dung liên tục hứa hẹn thì Cư Hàn Lâm mới đi theo giáo viên vào lớp. Giáo viên cúi đầu nói: “Cư Hàn Lâm, con rất thích mẹ của con đúng không.” Cư Hàn Lâm sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên, bởi vì mẹ là người con thích nhất trên đời!” “Vậy thì con phải đối tốt với mẹ!” “Dạ! Con sẽ rất tốt với mẹ, rất rất tốt!” “Ha ha, thật ngoan.” Tô Phương Dung nhìn anh chàng nhỏ bé kia biến mất thì mới xoay người đụng vào tầm mắt của Cư Hàn Quân, cô lập tức tránh xa: “Tôi có việc phải làm, tôi đi trước nhé.” Cư Hàn Quân hờ hững đứng trước mặt cô: “Dù sao tôi cũng không vội, tôi sẽ tiễn cô.” “Không, không, không, có một trạm xe buýt ở ngã tư tiếp theo.” Cư Hàn Quân nhìn cô chằm chằm, cười nói: “Tô Phương Dung, cô không cần phải sợ tôi như vậy, tôi sẽ không ăn thịt cô, hơn nữa cho dù có muốn ăn thì tôi cũng không muốn gây phiền phức đâu. Tôi sẽ không bao giờ chọn con gái là lành.” Anh ta nói thẳng như vậy làm Tô Phương Dung càng thêm khó chịu. Lúc này, anh ta liền nghiêng người về phía trước, cúi đầu sát vào cô, hai má gần như áp vào nhau. Không đợi Tô Phương Dung tránh ra thì anh lại thấp giọng nói: “Tôi không ra tay thì thôi, nếu ra tay thì một kích tất trúng, sẽ không dây dưa lòng vòng!” Bốn phía đều có người qua lại, đều là phụ huynh thường xuyên đưa đón con cái, lúc gặp Tô Phương Dung, nhìn thấy cô đứng cùng trai đẹp thì tự nhiên lại nhìn bọn họ nhiều hơn, điều này khiến Tô Phương Dung càng thêm khó chịu. “Mấy tiết mục đùa giỡn của anh thực sự không hợp với tôi.” Tô Phương Dung ngăn anh ta lại, rõ ràng nói: “Còn có… hôm qua là do tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.” Sau đó thì người của công ty họ lần lượt xuất hiện, có vẻ như cô đã thực sự hiểu lầm anh ta, bây giờ cô nghĩ về điều đó thì cũng xấu hổ mà đỏ mặt một lúc. Đôi mắt Cư Hàn Quân sáng rực, nhìn cô với vẻ mặt cười như không cười, càng giống một thợ săn, quen với việc trêu chọc con mồi. “Không sao cả.” Anh ta nói: “Nếu cô biết tôi không cố tình là tốt rồi.” Điều này nghe rất mờ ám, Tô Phương Dung nhíu mày, lại nói tiếp: “Tôi thật sự phải đi rồi.” Lần này Cư Hàn Quân thậm chí còn không hỏi thêm câu nào nữa, anh ta thẳng thắng kéo cô vào trong xe, nói: “Tôi đưa cô đi.” Khi cửa xe đóng lại thì Tô Phương Dung cũng nghẹn họng trân trối nhìn một lúc lâu, sau đó cô mới nói: “Anh Cư, hai chúng ta cũng không quen thuộc đến mức có thể đưa đón nhau đi làm như thế này đúng không?” Cư Hàn Quân lái xe, trong mắt cũng tràn đầy ý cười: “Thêm vài lần nữa thì chẳng phải sẽ quen sao? Hơn nữa, bây giờ tôi cũng đặt nền móng trước. Nếu sau này tôi quá bận rộn công việc và không có thời gian đưa đón Hàn Lâm thì tôi có thể nhờ cô rồi.” “Cái này đương nhiên là không có vấn đề gì.” Cư Hàn Quân nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm: “Thành thật mà nói thì tôi thực sự nghĩ chúng ta là một cặp phù hợp nhất. Mặc dù cô không hẳn là mẫu người tôi yêu thích nhưng mà Hàn Lâm lại rất thích cô, mà tôi cũng không chán ghét cô, như vậy thì đủ rồi.” Tô Phương Dung trực tiếp tránh sang một bên, không thảo luận về chủ đề này với anh ta. Xe chậm rãi chạy, Tô Phương Dung nhìn đồng hồ đeo tay không nhịn được nói: “Anh đi nhanh lên được không? Tôi sắp muộn rồi.” Cư Hàn Quân nhếch môi: “Nếu đến muộn thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Tô Phương Dung bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Anh lấy cái gì mà phụ trách cho tôi?” Được sự trợ giúp của đèn đỏ, anh ta quay đầu cười với cô, trên khuôn mặt tuấn tú không ngờ lại trở nên mềm mại: “Lấy tôi để phụ trách thì sao?” Tô Phương Dung im lặng. Cho dù đó là một câu chuyện cười hay đùa giỡn tình cảm thì cô cũng đều không thể nhận được. Đi đến công ty J. I thì Tô Phương Dung liền đẩy cửa xe, vừa định xuống xe thì người bên cạnh lại nắm lấy cổ tay cô: “Tô Phương Dung, tôi không nói đùa, cô có thể cân nhắc tôi.” Tô Phương Dung nhìn anh ta không nói nên lời: “Anh Cư, nếu anh còn dư quá nhiều thời gian và tâm sức thì anh có thể đi làm công tác xã hội để báo đáp cho xã hội. Thế nhưng tôi thì rất xin lỗi, tôi không chấp nhận cái loại giúp đỡ người nghèo của anh.” Cư Hàn Quân hơi dừng lại, cô lập tức xuống xe, đóng cửa rồi bước nhanh vào công ty. Một lúc lâu sau thì anh ta đột nhiên bật cười, một mình ngồi ở ghế lái cười đến không tự chủ được, hai mắt sáng ngời. Nhìn chằm chằm về hướng cô biến mất, độ cong trên khóe miệng anh ta càng lan rộng. Tô Phương Dung bước vào phòng làm việc, Phú Quý đang thử nước hoa, hương thơm xung quanh tỏa ra, cô bịt mũi. Phú Quý vội hỏi: “Hương thơm thế nào? Có phải đặc biệt hấp dẫn không?” Cô để túi xách xuống, nói thật: “Tôi dị ứng với loại nước hoa có mùi thơm như thế này, càng nồng thì phản ứng càng mạnh…” Chưa nói xong thì cô liền hắt hơi mấy cái. “Thật sự là không có thẩm mỹ…” Phú Quý nói xong thì đẩy cả lọ nước hoa đến trước mặt cô: “Cái này là cho cô đó.” “Tặng cho tôi?” Tô Phương Dung kinh ngạc: “Tại sao? Hơn nữa tôi cũng chưa từng sử dụng cái này.” Phú Quý trừng mắt nhìn cô: “Là bởi vì cô không có ‘hương vị của phụ nữ’ nên người ta mới không ngừng có scandal tình ái! Không có cách nào, ai bảo cô không đủ ‘lẳng lơ’!” Phú Quý phẫn nộ nói, nhưng Tô Phương Dung lại cứng đờ, cười như không có chuyện gì: “Ồ, hai người bọn họ từng là người yêu của nhau, tình cũ không rủ cũng đến thì cũng không có gì ngạc nhiên.” “Còn cô thì sao?” Phú Quý nhìn cô chằm chằm, gãi đúng chỗ ngứa nói: “Tô Phương Dung, đừng nói với tôi là cô không thích tổng giám đốc Tần.” Tô Phương Dung ngoảnh mặt đi chỗ khác, lừa được người khác, nhưng không thể lừa được Phú Quý. Phú Quý chế nhạo: “Cô, cô chính là một cái bánh bao thịt! Không có chút tiền đồ nào!” Tô Phương Dung cúi đầu: “Không phải là anh không biết giữa tôi và anh ấy đã xảy ra chuyện gì…” “Là bởi vì tôi biết tôi mới cho rằng cô không đáng! Rốt cuộc thì cô cũng thành công chuyển thành bà chủ, kết quả là nửa chừng lại nhảy ra một mối tình đầu! Cô nói xem, cô không xinh đẹp như người ta, vóc người cũng không bằng người ta, cũng không biết làm nũng gì cả… nói tóm lại thì đứng trước mối tình đầu là siêu sao này thì cô chính là con số âm đó!” Đầu của Tô Phương Dung gần như đã vùi vào trong ngực, cô đáng thương nhìn Phú Quý hồi lâ: “Chị Quý vậy là đang an ủi tôi sao?” Phú Quý cũng hận rèn sắc không thành thép: “Quên đi! Cô đó, nhớ ăn mặc đẹp hơn để bản thân trông có chút hương vị của phụ nữ đi! Nếu không thì làm sao mà đàn ông ‘kích động’ được chứ?” Anh ta nhấc mông và lắc lư trở lại chỗ ngồi của mình. Tô Phương Dung vuốt lông mày, sao cô có thể kém như anh ta nói được chứ! Trước kia Tần Lệ Phong còn ‘kích động’ với cô như thế nào đó… Nghĩ đến người này thì trong lòng cô chợt nhói đau. Cắn môi, ép bản thân không nghĩ đến anh, sau đó bật máy tính bắt đầu làm việc. Điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, đây là của giám đốc Ngôn. Đặt điện thoại xuống thì cô đi đến phòng làm việc của ông ta, giám đốc Ngôn đứng lên, nhìn có chút khó xử, một lúc sau mới nói: “Tô Phương Dung, tôi muốn nhờ cô một việc.” “Giám đốc đừng nói như vậy, muốn tôi làm gì thì ông cứ nói là được!” Giám đốc Ngôn quan sát sắc mặt của cô, giọng điệu cẩn thận từng li từng tí nói: “Con trai tôi năm nay thì tốt nghiệp đại học, tôi muốn nó gia nhập công ty của chúng ta, nhưng mà… công ty có quy định là con cái của các quản lý cấp cao thì không được đến công ty.” Ông ta đi đến trước mặt Tô Phương Dung cũng không lòng vòng nữa, vẻ mặt chua xót nói: “Tô Phương Dung, để tôi nói thẳng đi. Con trai tôi quá nghịch ngợm, không thể giữ nó ở nhà cho nên mới nghĩ đến việc để nó ở bên người cho yên tâm một chút. Cô có thể nói chuyện với tổng giám đốc Tần một chút hay không?” Thấy Tô Phương Dung cau mày thì ông ta vội vàng nói: “Nếu như chuyện này làm khó cô thì cứ quên đi! Tôi cũng chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi. Tôi cũng biết chuyện này thật sự rất khó làm, huống chi tổng giám đốc Tần còn có nguyên tắc như vậy, đừng vì chút chuyện này… mà liên lụy đến cô, như vậy cũng không tốt lắm!” Lời nói của Tô Phương Dung cũng đã đến môi, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười cay đắng và nếp nhăn nơi khóe mắt của giám đốc Ngôn thì cô lại nuốt xuống. Cô mím mím môi, cuối cùng thì nói: “Giám đốc Ngôn, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Giám đốc Ngôn nghe vậy thì trong lòng vui mừng như nhặt được vàng, muốn nắm tay cô nhưng cảm thấy không thích hợp, không ngừng xoa tay vào ống quần: “Tô Phương Dung… tôi, tôi thật không biết phải cảm ơn cô như thế nào nữa.” Cô mỉm cười: “Ông đã luôn quan tâm đến tôi, chính tôi là người nên nói lời cảm ơn.” Sau khi rời khỏi văn phòng quản lý, Tô Phương Dung lại cảm thấy mình ngu ngốc. Cô thực sự đang tự… tìm kiếm rắc rối cho mình mà! Với quan hệ không rõ ràng giữa cô và Tần Lệ Phong, cô làm sao có thể mở miệng nói chuyện này với anh?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]