Chương trước
Chương sau
“Đương nhiên có thể rồi.” Tô Phương Dung gật đầu, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
“Ừm.” Đôi mắt của Tiêu Bảo Lộc rũ xuống, khóe miệng gợi lên ý cười không rõ.
Về đến nhà, Tần Lệ Phong ngồi ở phòng khách, Tô Phương Dung nhìn đồng hồ, đã chín giờ:
“Anh ăn cơm chưa vậy?” Cô vẫy vẫy tóc, có chút nóng.
“Đi đâu vậy?” Ánh mắt của Tần Lệ Phong dừng lại trên người cô vô cùng thâm sâu khó hiểu.
“Tiệc tối tụ họp.” Cô nói đúng sự thật.
“Ừm.” Tần Lệ Phong gật đầu, thu hồi tầm mắt, khóe môi hơi giật giật.
Gia Bảo ngồi ở bên cạnh anh, cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, chậm chạp đi đến bên cạnh Tô Phương Dung:
“Mẹ ơi, ôm một cái.”
Cậu bé làm nũng mở ra cánh tay ra hướng về phía Tô Phương Dung, Tô Phương Dung chớp chớp mắt, thật tự nhiên bế cậu bé lên.
Tay của Gia Bảo vòng lấy cổ của cô, kề sát tai cô, nhỏ giọng nói:
“Mẹ ơi, có phải mẹ làm chú không vui hay không?”
Tô Phương Dung liếc mắt nhìn Gia Bảo một cái, lắc đầu.
“Chú ở chỗ này đợi mẹ rất lâu, hôm nay chính là chú đã đưa con về nhà đó.”
“Hả?” Tô Phương Dung kinh ngạc hai mắt mở to, cô buông Gia Bảo ra:
“Con về phòng trước đi.”
Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu, chừa lại không gian cho bọn họ.
Tô Phương Dung rót ly nước, để lên bàn:
“Em không biết anh đang đợi em.”
“Ai đang đợi em chứ?” Tần Lệ Phong nâng mắt, bưng nước lên, nhấp một ngụm.
Tô Phương Dung cúi đầu, chớp mắt:
“Ừm, là em không biết anh đây tới nhà làm khách nên không có tiếp đón từ xa.”
Tần Lệ Phong nhướng mày:
“Tô Phương Dung.”
“Hả?”
“Em học mấy cái này từ đâu đó?”
“Dựa theo sở thích của anh, em sẽ cung cấp phương thức khác nhau, làm anh vui vẻ.”
Cô chớp chớp mắt, tiến lại gần anh, hôn lên gương mặt của anh.
“Ừm, anh thích rất nhiều tư thế.” Anh duỗi tay ôm cô vào trong lòng, thuận thế tách hai chân của cô ra.
Tô Phương Dung ngồi ở trên người anh, không thoải mái cựa quậy.
“Em muốn anh ở chỗ này làm ra một ít hoạt động thoả mãn thể xác và tinh thần với em sao?”
Tô Phương Dung cắn cắn môi: “Anh đừng nói đùa, Gia Bảo nhìn thấy thì biết làm sao bây giờ.”
Tần Lệ Phong nhướng mày:
“Cái này gọi là giáo dục từ sớm.”
Tô Phương Dung đánh đánh bả vai của anh:
“Anh… cái người này…”
“Con người của anh sao chứ?”
“Không đứng đắn.”
“Đứng đắn đối với người phụ nữ của mình, mới là thật sự không đứng đắn.”
Nói xong anh liền hôn lên môi cô.
“Này…” Tô Phương Dung chớp chớp mắt, hai tay vòng lấy cổ của anh.
Tần Lệ Phong bế cô lên, đi về phòng ngủ, hai người ngã xuống giường.
“Từ từ đã…” Tô Phương Dung thấy anh một lời không hợp liền cởi quần áo, lập tức ngăn cản anh.
“Hửm?”
“Trong nhà không có đồ bảo hộ đâu.” Tô Phương Dung quay đầu đi, không được tự nhiên nói.
“Em lại sinh thêm một đứa, anh cũng nuôi nổi.”
Tần Lệ Phong hoàn toàn không để ý đến lời nói của cô, duỗi tay kéo áo sơ mi của cô.
“Này…” Tô Phương Dung đánh anh một cái:
“Anh nhẹ nhàng một chút, em không còn quần áo mặc đâu.”
“Lúc em không mặc quần áo, thật sự rất quyến rũ.”
Anh hôn đôi mắt cô, trêu chọc nói.
“Anh… cái người này…” Tô Phương Dung oán trách trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Điện thoại đặt ở phòng khách, đột ngột vang lên, cô vỗ vỗ cơ thể trụi lủi của anh:
“Tránh ra, em đi nghe điện thoại.”
“Ai?”
“Không biết.” Tô Phương Dung xoay người xuống giường, nhanh chóng đi đến phòng khách: “A lô…” Cô nhỏ giọng đáp một tiếng.
“Phương Dung à, không thấy em gái của con đâu, bây giờ chú thím của con đang ở trong nhà quấy phá, con mau tới đây đi…”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói rầu rĩ của mẹ Tô, Tô Phương Dung nhăn mày lại, cúp điện thoại, không cần suy nghĩ đi về phòng lấy một bộ quần áo, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Em đi đâu thế?” Tần Lệ Phong túm chặt tay cô, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của cô.
“Bên chỗ mẹ em đã xảy ra chuyện, em muốn nhanh chóng trở về.”
“Anh đi cùng em.”
Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn anh, dù sao cũng là việc xấu trong nhà, do dự một lát, cô gật đầu.
Hai người lên đường lái xe, tới tứ hợp viện.
Tiếng mắng chửi lải nhải bên trong, đã truyền ra tới ngoài cửa.
Lúc Tô Phương Dung đi tới, thấy bố ủ rũ co quắp, mẹ yên lặng nuốt nước mắt.
“Ha, tôi còn tưởng là ai tới, cặp được đại gia rồi, ngay cả người thân đều không nhận nữa rồi?”
Giọng nói chanh chua khắc nghiệt của thím Tô từ trong buồng truyền tới.
Trong nhà đã thành một cảnh hỗn loạn.
Tô Phương Dung cắn răng, đi đến bên cạnh mẹ:
“Mẹ, không sao đâu.” Cô vỗ vỗ bả vai của mẹ.
Mẹ Tô rưng rưng gật đầu.
Đôi mắt của Tần Lệ Phong híp lại, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Alo… Đồn cảnh sát hả?”
Giọng nói của anh, khiến cho hiện trường trở nên yên ắng.
Không ai dám lớn tiếng ồn ào.
“Ở đây có người quấy nhiễu chỗ ở của người khác.” Anh gằn từng chữ từng chữ một ra.
Đôi mắt của thím Tô trợn tròn, gào lên:
“Mày nói bậy nói bạ gì đó!”
Chú của Tô Phương Dung cũng gào theo:
“Thằng nhóc chết tiệt này từ đâu tới?”
Đôi mắt của Tần Lệ Phong khẽ nâng lên, cúp điện thoại:
“Tôi là ai, ông còn không có tư cách để biết.”
Anh đi đến bên cạnh Tô Phương Dung, nhìn tình cảnh hỗn loạn của tứ hợp viện:
“Phá hoại tài sản của người khác, chắc là cái tội danh này đúng chứ?”
Anh nói giống như không có việc gì.
Ánh mắt lạnh lùng lướt về phía hai người đang đứng.
Tô Bác Tuấn trừng mắt nhìn, trực tiếp đi tới trước mặt Tô Bác Kiến:
“Anh cả, đây là ai!”
“Đây là…” Còn chưa chờ Tô Bác Kiến nói xong, Tần Lệ Phong liền tự giới thiệu:
“Tôi chính là cái người đại gia kia, chồng của cô ấy.”
Lời này vừa nói ra, Tô Phương Dung cả người chấn động, chỉ cảm thấy tay của mình nắm chặt lấy tay của mẹ.
“Phương Dung, đây là có chuyện gì?” Giọng của mẹ Tô chứa đầy sự ngạc nhiên khó tả thành lời.
Tô Phương Dung xoa xoa ấn đường: “Mẹ, sau này con sẽ giải thích với mẹ sau.”
Cô bước tới phía trước: “Chú thím, có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì sao?” Thím Tô hừ một tiếng, bước về phía trước, chỉ vào Tô Phương Dung: “Đều là do mày hại, bây giờ không thấy Vân đâu rồi, mày làm sao có thể đền con gái lại cho tao đây!” Bà ta bắt đầu chửi rủa, nước miếng văng hết vào mặt của Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung lau mặt, sự kiên nhẫn của cô đã đạt đến giới hạn rồi.
“Hừ, không phải chỉ là cặp đại gia thôi sao? Từ nhỏ phẩm hạnh đã không ra làm sao, học theo người ta đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.” Thím Tô nói huyên thuyên mãi không ngừng.
“Đúng đó, từ nhỏ tính nết của Phương Dung chẳng ra sao, bây giờ còn cùng với người ngoài lăng mạ em gái, anh cả, chuyện này anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!” Tô Bác Tuấn ở một bên ăn ý nói, ông ta liếc nhìn Tô Phương Dung một cái, cả khuôn mặt chứa đầy sự chán ghét.
Tô Bác Kiến cúi thấp đầu, cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể lắc đầu.
“Phẩm hạnh không ra làm sao à?” Tần Lệ Phong lặp lại câu nói đó, khóe miệng nhếch lên: “Cưỡng ép người ta phá thai, loại con gái như vậy thì được tính là có phẩm hạnh tốt sao?”
Anh nắm lấy tay của Tô Phương Dung, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tần Lệ Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người bọn họ: “Tôi là cấp trên của Tô Thanh Vân, cô ta và một đồng nghiệp đã có vợ chưa cưới yêu đương chốn công sở, đồng thời sau khi sự việc bại lộ, lại bắt ép khiến người đàn ông này phải phá cái thai của bên nữ, cô ta lại còn không biết hối cải, loại nhân viên như vậy công ty J.L sẽ không bao giờ tuyển dụng.”
Anh nói bằng giọng thờ ơ, mang theo chút nghi hoặc, quay đầu nhìn Tô Phương Dung:
“Loại người như vậy thì có tư cách gì nói phẩm hạnh của cô ấy không ra làm sao chứ?”
Tô Phương Dung cố gắng nhịn cười, kéo kéo vạt áo của anh.
Bị phản bác lại, hai người bọn họ tức giận đến đỏ bừng cả mặt, nhưng nghe thấy thân phận của đối phương thì lại không dám tùy ý phát cáu.
“Chú thím, chuyện của Thanh Vân chúng tôi sẽ không quan tâm đến nữa.” Tô Phương Dung bước tới nói với hai người.
“Sao có thể không quan tâm hả!” Thím Tô vừa nghe, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kéo Tô Bác Kiến một cái: “Anh cả, năm xưa chính anh đòi nhận đứa nhỏ về nuôi, bây giờ anh nói không quan tâm liền không quan tâm sao?”
Tô Phương Dung hất tay thím Tô ra: “Nếu thím đã nói bố tôi không biết dạy con, vậy thì mời thím đưa con gái của thím về dạy dỗ lại đi, từ nay về sau, gia đình chúng tôi sẽ không can dự vào chuyện này nữa.”
Nghe Tô Phương Dung nói như vậy, cả gương mặt của Tô Bác Tuấn cũng không khỏi sửng sốt, đứa cháu gái luôn nhẫn nhục chịu đựng của trước kia, nay đã thay đổi rồi, ông ta đi tới trước mặt Tô Bác Kiến: “Anh cả, Thanh Vân từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ con bé đã bị Tô Phương Dung đuổi đi, chẳng lẽ anh cũng không thèm quan tâm đến nó sao?” Ông ta khóc lóc kể lể, một người đàn ông mà khóc thành như thế, Tô Phương Dung lắc đầu.
Gương mặt Tô Bác Kiến lộ ra vẻ lúng túng, nhìn Tô Phương Dung, chỉ thấy cô nhíu mày lắc đầu nhìn ông ấy, ông ấy thở dài nói: “Chú ba, không phải tôi không giúp chú, mà là lần này Thanh Vân đúng thật có hơi quá đáng, chờ khi tìm được con bé, hai người nghiêm túc nói chuyện lại với con bé đi.”
“Anh cả, năm xưa chính anh nói sẽ giúp chúng tôi nuôi con bé, bây giờ con gái của chúng tôi không thấy đâu, anh nói bỏ mặc liền bỏ mặc, anh thế này không thấy có lỗi với bố mẹ sao!” Tô Bác Tuấn nhìn Tô Bác Kiến sau đó liền hạ quyết tâm, không còn che giấu nữa, đứng lên mắng.
Tô Phương Dung xoa huyệt thái dương, vừa chuẩn bị ra mặt.
Chỉ thấy Tần Lệ Phong gõ vào đồng hồ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Vẫn còn mười phút.” Anh nhàn nhạt nói.
Tô Bác Tuấn xoay đầu lại, không rõ ý nghĩa trong câu nói đó: “Cái gì mà mười phút?”
“Người của đồn cảnh sát làm việc thật là chậm chạp, phải đi khiếu nại mới được.” Tần Lệ Phong điềm nhiên như không, vừa nói, vừa nghịch tóc Tô Phương Dung.
“Cậu…” Tô Bác Tuấn thở hổn hển.
“Tô Phương Dung, mày thật sự muốn nhìn hai chúng tao ngồi tù sao? Mày đã ép buộc con gái của chúng tao phải rời đi, bây giờ ngay cả chúng tao mày cũng không tha sao?” Thím Tô điên cuồng gào thét.
Nhưng nào ngờ chiêu này hoàn toàn không có tác dụng đối với Tô Phương Dung: “Chú thím, nếu hai người còn không đi thì thật sự sẽ ngồi tù đó.”
“Mày…” Thím Tô tức đến hai mắt đỏ bừng.
Người thông minh không chấp nhất thiệt thòi trước mắt, Tô Bác Tuấn túm lấy tay vợ mình: “Đi thôi.”
Thím Tô không cam tâm trừng mắt nhìn Tô Phương Dung: “Loại đàn bà như mày, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Sau đó liền bị Tô Bác Tuấn kéo ra khỏi tứ hợp viện.
Thấy người vừa đi, Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm.
“Phương Dung, rốt cuộc giữa con và Thanh Vân đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Tô Bác Kiến truyền đến.
Tô Phương Dung kể lại đầu đuôi sự việc, Tô Bác Kiến nghe đến trực tiếp lắc đầu: “Haizz…”
“Vậy con và Tổng giám đốc Tần thì sao?” Mẹ Tô nửa tin nửa ngờ đánh giá Tô Phương Dung cùng Tần Lệ Phong.
“Con và anh ấy…” Tô Phương Dung liếm môi, không biết nên giải thích như thế nào.
Tần Lệ Phong lườm cô một cái: “Thưa chú, dì, cháu và Phương Dung đang hẹn hò ạ.” Anh trực tiếp thừa nhận.
Mẹ Tô không dám tin vỗ vào tay Tô Bác Kiến.
Tô Bác Kiến lại không quá ngạc nhiên, dù sao thì ông ấy đã sớm nhận ra rồi, ông ấy cười ha hả nhìn cặp đôi trước mặt: “Không tệ.”
Tô Phương Dung nhíu mày, lôi kéo Tần Lệ Phong: “Bố mẹ, nếu như không còn việc gì thì chúng con xin phép về trước.”
“Không ở lại sao?” Mẹ Tô khó hiểu hỏi.
Tô Phương Dung lắc đầu: “Không ạ, Gia Bảo còn đang ở nhà một mình.”
Nói xong cô liền tạm biệt mẹ Tô, kéo Tần Lệ Phong rời đi.
“Tại sao em lại gấp rút muốn đi như vậy?”
“Em sợ bọn họ sẽ hỏi chúng ta sao lại ở bên nhau.” Tô Phương Dung nhún vai: “Em sợ nhất chuyện này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.