Đế Kim nghe vậy chỉ đưa khuôn mặt lạnh lùng nhìn Lưu Yên.
" tôi chỉ muốn cô đền tiền cô làm vỡ cửa kính cho tôi"
Lưu Yên nghe vậy thật muốn bay lại xé xác người đàn ông trước mặt ra làm trăm mảnh đòi tiền sao không biết lựa lúc
" bộ anh muốn đòi tiền ai cũng vậy hả không coi tâm trạng người khác vui hay buồn mà cứ sấn sấn vô đòi hả?"
Đế Kim anh đó giờ không quan tâm. tâm trạng người khác như thế nào
" đừng nói nhiều đền tiền đi không đền thì cô làm người giúp việc cho tôi"
Lưu Yên nghe vậy cười khinh bỉ
" đàn ông các anh không ai tốt cả tôi có chết cũng không làm osin cho anh, anh muốn đền bao nhiêu?"
" 500 tệ"
Lưu Yên nghe vậy cười khinh bỉ
" một cái cửa kính 500 tệ anh đùa ai"
Đế Kim nhếch mép cái gì mà cửa kính 500 tệ cửa xe của anh còn hơn 500 tệ đấy.
" đền không nếu không tôi kêu luật sư tôi kiện cô tội phá hoại tài sản riêng cho cô ở tù mục xương"
Lưu Yên nghe không giống anh đang nói dối
" có cái cửa kính xe mà ở tù còn đôi giày của tôi anh nhìn đi tôi lấy phang vô cửa xe của anh đôi giày của tôi cũng hư rồi đền đi"
Đế Kim nhìn xuống giày của Lưu Yên đúng là hư thật nhưng mà sao anh phải quan tâm cô ta
" tôi đâu kêu cô phang"
Lưu Yên tức đến đỏ mặt
" được tôi đền cho tôi thời hạn 1 tuần"
Đế Kim anh đâu có rảnh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-sung-vat-nho/747265/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.