"Năm xưa, khi em đi, anh có đến nhà họ Mạc, nhưng lại vô tình phát hiện ra thứ này!" Phương Từ Khiêm đặt quyển nhật ký đã mục nát xuống trước mặt vợ mình. Đây là thứ tình cờ lấy được, được biết rằng cuốn nhật ký ấy là do mẹ của cô, bà Lạc Yên viết.
Mạc Hy Tuyết cẩn thận nâng quyển sách đã cũ nát ấy lên, cô đưa tay vuốt ve từng trang đã chẳng còn nguyên vẹn nữa. Đương nhiên cô nhận ra đó là đồ của mẹ mình, nhưng thứ này thì có liên quan gì chứ?
"Em đọc đi, trong đấy có toàn bộ sự thật mà em cần được biết đấy!" Phương Từ Khiêm từ tốn giải thích.
Mở những trang sách đầu tiên ra, đập vào mắt cô là những dòng chữ uốn lượn. Tuy đã nhoè mực nhưng cô vẫn đọc được. Chữ mẹ cô quả thật rất đẹp. Tuy đây không phải là lần đầu tiên Mạc Hy Tuyết nhìn thấy chữ của mẹ viết nhưng cô vẫn xúc động như vậy, hốc mắt hơi cay cay.
Trong cuốn nhật kí kia, mẹ cô đã đem toàn bộ sự thật cất giấu vào trong đó.
Bà và Mạc Tu Văn vốn không hề có tình yêu, hai người kết hôn chẳng qua là vì hai bên gia đình mà thôi. Lúc đó, nhà họ Mạc đang gặp khó khăn, mà nhà họ Lạc lại nợ họ một ân tình. Chính vì thế, Lạc Yên và Mạc Tu Văn mới tiến tới hôn nhân. Mà đúng lúc đó, bà đã yêu một người khác, hai người bọn họ còn thề non hẹn biển với nhau.
Ban đầu bà nhất định không gả, muốn bỏ trốn cùng người mình yêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-sung-the-ba-xa-em-dung-chay/1491693/chuong-73.html